Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 85 - Thiên tài sầu não

Chương 85 - Thiên tài sầu não

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 85: Thiên tài sầu não

Lý luận cũng sắc bén ra trò, Từ Thiên Ngưng phì cười, đang định quay ra tiếp tục xào rau thì Lạc Tuấn Bảo cứ quấn lấy chân, mè nheo năn nỉ.

Khuyên nhủ không được, từ chối cũng không xong, cuối cùng Từ Thiên Ngưng đành phải chiều ý cậu nhóc, gõ nhanh một dòng bình luận dưới bài đăng mới nhất của Đường Tư Kỳ

[ Em đang đi chơi cùng các bạn hả? ]

Phải như vậy cậu nhóc mới chịu yên. Nhóc thoả mãn ôm điện thoại lên ghế sô pha ngồi, nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình, đợi tin hồi đáp.

Đợi hoài không thấy gì, Lạc Tuấn Bảo lại bắt đầu phân tích: “Đường Tư Kỳ chỉ vừa mới tới Hàng Châu hai ngày thì kiếm bạn ở đâu được nhỉ? Chẳng lẽ là bạn cùng phòng khách sạn?”

Mãi tới giờ ăn cơm, Đường Tư Kỳ mới gửi câu trả lời về: [ Em với hai cô bạn cùng phòng lập thành nhóm vi vu Hàng Châu - ‘icon cười sung sướng’ ]

Lạc Tuấn Bảo gật gù như thể đã sớm biết kết quả là vậy, cậu nhóc buông di động, nhún nhún vai như ông cụ non: “Mẹ thấy chưa, con đoán đúng rồi!”

Từ Thiên Ngưng bật cười: “Đúng đúng, con trai mẹ là giỏi nhất. Nào, ăn thêm bông cải xanh đi con. Ăn nhiều bông cải xanh mới càng thông minh.”

Lạc Tuấn Bảo nghiêng đầu ra sau kháng nghị: “Mẹ, con đủ thông mình rồi mà, không cần ăn thêm bông cải xanh được không?”

Từ Thiên Ngưng kiên trì đặt miếng rau vào bát con trai: “Ăn nhiều vào, càng ăn nhiều càng thông minh thêm.”

“Haizzz…con thấy vậy đủ dùng rồi…” Lạc Tuấn Bảo ôm đầu nhăn nhó, bày ra bộ dáng thiên tài sầu não trông đến là đáng yêu. Từ Thiên Ngưng không nhịn được phải vươn tay nựng nịu vài cái.

Cùng lúc ấy, Đường Tư Kỳ đang mải bàng hoàng bởi lượt tương tác trên trang WeChat bỗng nhiên tăng đột biến.

Trước đây cô rất ít đăng bài trên WeChat cá nhân, lâu lâu đăng thì cũng chỉ có một vài cái like dạo thôi.

Cái này cũng không trách ai được, bởi từ nhỏ tới lớn cô sống khá khép kín, chẳng chịu kết bạn cùng ai. Trên WeChat cũng không phải ít người, nào là bạn đồng nghiệp cũ, bạn cấp ba rồi đại học nhưng ngoài Đậu Mễ và Từ Thiên Ngưng ra thì Đường Tư Kỳ nào chịu nói chuyện hay tương tác với ai bao giờ.

Ấy thế mà lần này có rất nhiều người ùa vào bình luận

[ Ủa, Tử Kỳ đi Hàng Châu công tác hả? ]

[ Hiện giờ Tử Kỳ đang làm công việc gì thế? ]

[ Được đi chơi thích thật ấy, mình cũng muốn đi du lịch đâu đó cho khuây khoả nhưng thứ bảy vẫn phải tới công ty…huhu…]

[ Hâm mộ bạn quá, thong dong tự tại đi muôn nơi, còn mình sắp bị vắt kiệt thành con chó khô rồi đây !!! ]

[ Tây Hồ đẹp mê hồn, lại còn có thời gian đi coi triển lãm nữa chứ. Thật sự quá biết hưởng thụ. ]

Đường Tư Kỳ đang định trả lời từng người một thì có điện thoại của ba gọi tới

Đầu dây bên kia: “Kỳ Kỳ, con đang ở Hàng Châu hả?”

“Dạ vâng, hôm qua con tính gọi về cho ba thông báo mà xong rồi lu bu nhiều việc quá đâm ra con quên mất”, Đường Tư Kỳ thoáng chột dạ vì cứ tưởng ba gọi tới hỏi tội đi chơi sao không báo cáo.

Nào ngờ, ba không trách lại còn quan tâm hỏi han: “Sao tự dưng lại có ý định tới Hàng Châu chơi?”

Đường Tư Kỳ thở phào một hơi, tươi cười khoe: “Tại con hoàn thành xong việc ở công viên Cầu Vồng rồi, muốn ra ngoài thư giãn một chút. Thấy Hàng Châu cũng không quá xa lại chưa đi bao giờ nên con thử đi một chuyến xem thế nào.”

Nghe tới đây, Đường Duệ Thanh thoáng chút thất vọng: “Làm xong việc ở công viên Cầu Vồng rồi? Ông chủ không có ý giữ con lại à?”

Sở dĩ lần trước chú ậm ừ đồng thuận là cứ nghĩ rằng sau khi tới làm ở công viên giải trí, con gái sẽ tìm được niềm vui trong công việc hành chính, được sếp nâng đỡ trọng dụng biết đâu nó lại thay đổi suy nghĩ, từ bỏ công việc tự do bấp bênh. Nào ngờ đâu lại hoàn đấy, thế có chán không cơ chứ.

Đường Tư Kỳ căng da đầu đối phó: “Tại công ty người ta có đội ngũ kiến trúc sư chuyên nghiệp rồi. Con ở đó cũng chẳng thể phát huy hết sở trường của mình nên xong nhiệm vụ thì con đi thôi.”

Đường Duệ Thanh thở dài: “Haizzz, đi rồi thì thôi, tạm thời cứ đi chơi vài ngày cho thoải mái đi. Nhưng khi về phải làm việc nghiêm túc đấy. Ba không đồng ý cho con sống cuộc sống bấp bênh, mông lung đâu. Muốn làm gì cũng được, nhưng phải có đường hướng phát triển rõ ràng và phải tìm được sự ổn định cần có.”

Thú thực thì trong thâm tâm chú vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ. Vào làm nhân viên nhà nước không sướng hơn à? Vừa nhàn hạ lại có lương lậu ổn định, rồi còn có thời gian kết bạn, lấy chồng sinh con gây dựng hạnh phúc gia đình nữa chứ.

Đáng tiếc, con gái không hiểu lòng chú. Toàn cứng đầu cứng cổ, thích làm theo ý mình.

Thôi thì trời không chịu đất, đất phải chịu trời vậy. Nhưng chú sẽ âm thầm quan sát một thời gian, nếu như công việc hoạ sĩ tự do của con gái vẫn dậm chân tại chỗ, không tìm được cơ hội phát triển thì lần tới nó về thăm nhà hai ba con lại phải ngồi xuống từ từ tâm sự thêm.

Đường Tư Kỳ uể oải đáp: “Vâng, con biết rồi ạ.”

Đường Duệ Thanh nói tiếp: “À, ở Hàng Châu có chùa miếu linh lắm. Con đi chưa?”

“Dạ, chùa tên gì hả ba? Chùa Linh Ẩn ạ?” Sở dĩ Đường Tư Kỳ nhớ ra ngay là vì ban nãy lúc ăn trưa, Cơm Cháy có nhắc tới Linh Ẩn Tự - ngôi chùa cổ nhất thế giới với gần 1700 năm tuổi và được tương truyền là nơi ẩn cư của các vị tiên linh.

“Không, không phải chùa Linh Ẩn. Ba không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là trong tên có chữ “Hỷ”. Nhưng mà chùa rất linh thiêng và quang cảnh cũng đẹp vô cùng. Ba có dịp tới đó một lần rồi, cảm giác an yên không bao giờ quên được…” Đường Duệ Thanh hoài niệm chia sẻ cùng con gái.

Đường Tư Kỳ nhanh tay lên Baidu tra cứu rồi thông báo: “Là chùa Pháp Hỷ. Vâng, con biết rồi, con sẽ sắp xếp thì giờ tới viếng cảnh chùa.”

Hiếm có được một lần ba không càm ràm, không trách cứ, lại còn vui vẻ chỉ chỗ cho mình đi chơi, Đường Tư Kỳ cảm thấy đời cứ như là mơ.

Đường Duệ Thanh: “Thôi trước mắt cứ vậy đã, con đi chơi vui vẻ, nhưng phải chú ý an toàn đấy, cũng đừng ăn bậy ăn bạ kẻo tội bụng, cứ vào nhà hàng sạch sẽ mà mua đồ ăn, biết chưa?”

Đường Tư Kỳ: “vâng vâng, con biết rồi, ba yên tâm.”

Cuộc gọi kết thúc, song Đường Duệ Thanh vẫn bần thần cầm điện thoại trên tay. Chú phát hiện ra, hình như con bé nhà mình gần đây đã hoạt bát, nhanh nhẹn hơn. Lúc trước, chú sợ nhất là nó nhốt mình ở nhà vẽ tranh, không chịu thò mặt ra ngoài tiếp xúc với xã hội, giao lưu với bạn bè. Rồi giờ giấc sinh hoạt không điều độ cũng rất ảnh hưởng tới sức khoẻ thể chất cũng như sức khoẻ tinh thần.

Nhưng giờ một đứa bản tính hướng nội như nó lại chịu ra ngoài chơi, chủ động kết thêm bạn mới, xem ra mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tích cực, không quá tệ như chú tưởng tượng.

Nếu đã vậy thì hoàn toàn có thể xem xét để cho con theo đuổi ước mơ và đam mê của nó.

Tuy nhiên ở đầu dây bên này, Đường Tư Kỳ lại ỉu xìu, thở dài thườn thượt.

Cam Cam thuận miệng hỏi: “Sao thế? Ba mẹ gọi hả?”

“Ừ, ba gọi”, Đường Tư Kỳ ủ rũ gật gật.

Ánh mắt Cam Cam cũng ảm đảm vài phần: “Lần này mình đi chơi chắc ba mẹ cũng thất vọng dữ lắm.”

Đường Tư Kỳ tò mò hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Cam Cam phất phất tay: “Thôi để lúc khác nói, đang vui đừng nhắc đến chuyện này. Tụi mình tranh thủ về đi, sắp tới giờ tập trung rồi.”

Đường Tư Kỳ cười: “Ừ, về thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận