Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 266 - Quán trà tịnh khẩu

Chương 266 - Quán trà tịnh khẩu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 266: Quán trà tịnh khẩu

Trên đời lại có chuyện tốt vậy sao, Đường Tư Kỳ bán tín bán nghi đi theo bọn họ. Cả đám xuyên qua rừng trúc, đâm thẳng vào góc sâu nhất bên trong chùa Bạch Mã.

Đi mãi, đi mãi, một hồi cũng tới trước một căn nhà nho nhỏ dựng bằng gỗ nâu, ngoài cửa ghi bốn chữ “Quán trà tịnh khẩu.”

Bước vào bên trong, mọi người tự giác thì thầm nhắc nhở nhau: “Yên lặng nha, không ai được nói gì nha.”

Đường Tư Kỳ tò mò vô cùng. Không cho nói chuyện? Sao trên đời lại có quán trà kỳ lạ tới vậy?

Khách trong quán không nhiều, họ ngồi rải rác thưa thớt, an tĩnh chuyên chú với công việc của mình. Người viết văn làm thơ, người chơi điện thoại, người tĩnh tại thưởng trà, thậm chí trong góc kia có một cô gái trẻ đang say sưa thả hồn bên tác phẩm tĩnh vật.

Đường Tư Kỳ bắt chước mọi người lấy trà cụ và chọn lá trà. Ở đây có trà xanh, trà đen, Ô Long, Phổ Nhĩ…nhiều lắm, tha hồ lựa chọn.

Bởi vì là tịnh khẩu, không được nói chuyện nên không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ lâu lâu vang lên tiếng côn trùng kêu, tiếng gió vi vu, lá xì xào và tiếng châm nước pha trà.

Trái ngược hoàn toàn với sự huyên náo, xô bồ xô bộn của chùa Bạch Mã chỉ cách đó vài bước chân.

Đường Tư Kỳ chọn cho mình một góc nhỏ khiêm tốn, tự ủ một bình trà xanh. Thu người lại, lẳng lặng đợi lá trà bung cánh, nước dần từ trong vắt chuyển sang màu xanh nhàn nhạt, hít hà hương trà thoang thoảng theo khói trắng bay lên.

Những hưng suy thành bại, được mất hơn thua bỗng chốc nhẹ như gió thoảng mây bay. Tất cả an trú trong thời khắc hiện tại, hoà cùng nét tĩnh mịch trầm tư mà thong dong hờ hững của cổ tháp.

Giờ khắc này, Đường Tư Kỳ mới thực sự lãnh ngộ được hàm ý sâu xa của toà tháp cổ. Hoá ra du khách thập phương lặn lội về đây, chui sâu vào lòng Bạch Mã Tự chính là để đi tìm cảm giác tĩnh tâm tự tại nhẹ lòng buông.

Nhớ tới cái cảnh người ngợm chen chúc, hương khói nghi ngút, rì rầm khấn bái ngoài kia mà Đường Tư Kỳ sợ rùng mình. Suy cho cùng, chỉ có tĩnh lặng mới được thanh tịnh và chỉ khi nào nói ít đi mới nghĩ được nhiều hơn, thông suốt và tỉnh thức.

Một nơi tuyệt vời như vậy ấy thế mà hoàn toàn miễn phí, trà muốn uống bao nhiêu tự pha, tiền muốn trả bao nhiêu tuỳ hỉ.

Một ngôi chùa cổ, ẩn trong lòng là một toà tháp xưa, duyên dáng thong dong mặc sự đời. Muốn bước vào, chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là tịnh khẩu!

Ngay ở cái tên đã chứa đầy thâm ý, mà nếu ai không sâu sắc sẽ khó lòng hiểu được thấu đáo tường tận.

Ban nãy khi cô định bỏ về, trong lòng vừa tức vừa tiếc, một nơi như chùa Bạch Mã đáng lẽ phải tốt hơn mới phải. May thay, tháp Vân vừa vặn cứu vãn hết thảy, làm đầy cái tiếc nuối và tô điểm thêm cho trải nghiệm của cô.

Cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng đạt được thoả mãn, tấm tắc ngợi khen, Bạch Mã tự phải như vậy mới xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tự chứ!

Có đôi khi phải chịu buông bỏ thành kiến, mở lòng đón nhận mọi điều thì mới hữu duyên kỳ ngộ may mắn và phước lành. Như Đường Tư Kỳ hôm nay cũng vậy, ai có ngờ ẩn sau rừng trúc hun hút kia lại là quán trà giúp người ta tham thiền ngộ đạo, thanh lọc thân tâm.

Và đây cũng là một trong những điểm thú vị hấp dẫn của du lịch. Bạn sẽ không bao giờ biết ở hành trình phía trước sẽ gặp được ai, thấy cảnh gì, phát sinh chuyện nào.

Ví dụ như lần này trên đường tới chùa Bạch Mã, Đường Tư Kỳ may mắn gặp một nam sinh tốt bụng trên xe buýt, được cậu ấy giúp đỡ trong lúc khó khăn chật vật, rồi đi theo nhóm bạn đó tìm thấy tháp Vân và quán trà tịnh khẩu. Nhờ vậy mà trải nghiệm lần này mới không tồi tệ như cô tưởng.

Lúc trở về, chàng trai trẻ lại nhiệt tình rủ Đường Tư Kỳ ngồi chung tuyến buýt cùng với bọn họ cho vui.

Thế là trên đường quay về thành phố, cả nhóm xúm vào khai thác thông tin cô bạn nữ xinh đẹp mới quen. Và rồi tất cả cùng mắt chữ O miệng chữ A hứng thú bừng bừng với công việc hiện tại của Đường Tư Kỳ

“Wow, hoá ra chị làm nghề tự do ạ?”

“Chị đi du lịch một mình? Thật sao? Chị không sợ à? Với lại làm như vậy liệu thu nhập có đủ ăn không?”

“Cái thằng này vô duyên, ai lại đi hỏi thu nhập của người khác bao giờ. Chị mặc kệ nó đi, thằng này tào lao lắm.”

Thấy các em thật lòng muốn biết thì chị đây cũng thành tâm chia sẻ. Đường Tư Kỳ cười cười có sao nói vậy

“Thu nhập cũng không tính là ổn định. Mấy tháng đầu gian nan lắm, nhưng giờ thì tốt hơn rồi. Tiền kiếm được đủ cho chị đi du lịch đó đây.”

“Sướng thật, em cũng thích làm nghề tự do lắm. Nhưng đợt trước vừa mới mở miệng nói đã bị ba em mắng cho xối xả. Chị đẹp, ba mẹ chị đồng ý cho chị làm nghề này hả?”

“Tất nhiên là không rồi, thời gian đầu cũng căng thẳng dữ lắm. Nhưng thấy chị kiên trì và có thể tự nuôi sống được bản thân nên ba mẹ chị không phản đối nữa.”

Ở đây toàn là sinh viên năm ba, chuẩn bị tốt nghiệp đại học nên áp lực nghề nghiệp, sức ép thành công đang đè nặng trước mắt. Vì thế gặp được người chị lớn thì mừng lắm, chúng vây lấy, mồm năm miệng mười thảo luận về các kiểu ngành nghề trong xã hội và đặc biệt là nghề tự do, một hình thức làm việc hiện đang thu hút giới trẻ. Chúng say sưa nói về ước mơ hoài bão và tưởng tượng tương lai mình cũng giống như chị Tư Kỳ, có một công việc trong mơ, vừa làm vừa đi du lịch, tự do vui sướng, rủng rỉnh tiền tiêu.

“À đúng rồi, nói cho các cậu biết, tớ đang follow một hoạ sĩ lữ hành. Chị ấy đi rất nhiều nơi trên khắp cả nước. Đi tới đâu là vẽ lại phong cảnh, văn hoá, ẩm thực đặc sắc của từng vùng miền. Gần đây là về chủ đề Lạc Dương. Mới mấy hôm trước đây thôi, chị ấy đăng tải bộ tranh vẽ hang đá Long Môn. Đẹp cực kỳ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận