Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 64 - Tháp Bảo Thục

Chương 64 - Tháp Bảo Thục

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 64: Tháp Bảo Thục

Vất vả lắm mới tìm được tới đây, tốn bốn mươi lăm đồng vé vào cổng, cuối cùng chỉ để xem một đống gạch đổ nát.

Chẳng thà đừng vào, đừng biết toà tháp cổ đã bị hiện đại hoá thì cõi lòng cô đã không thất vọng tràn trề và cô vẫn có thể hồn nhiên mà tận hưởng cảnh đẹp nơi đây.

Ôm lòng mất mát, Đường Tư Kỳ rút điện thoại ra Check-in điểm đầu tiên tại Hàng Châu.

Cùng lúc ấy, nhóc bút chì cũng hồi hộp siết chặt tay, hy vọng hệ thống sẽ bình xét cấp bậc cao cao một chút để cô chủ nhỏ có tinh thần đi tiếp. Dầu sao thì đầu xuôi đuôi lọt, bước đầu may mắn thì những bước sau sẽ thuận lợi hơn, chẳng phải sao?!

“A! A! A! A! A!” Nhóc lẩm nhẩm khẩn cầu, tâm trạng kích động không khác gì đội bóng mình yêu thích đang đứng trước loạt sút luân lưu mười một mét.

[ Chúc mừng người chơi đã thành công Check-in địa danh “Tháp Lôi Phong”. Xếp hạng: C. Khen thưởng: +5 giờ sinh mệnh, +50 đồng vàng. Bảo khố: 77 đồng vàng. Thọ mệnh: 70 giờ đồng hồ.]

Cái gì vậy trời, nhóc bút chì khuỵu gối, té xỉu tại chỗ. Lần này chính bản thân nhóc cũng hoài nghi hệ thống bị chập mạch rồi! Cảnh đẹp như vậy mà xếp hàng C thôi ư? Vô lý, vô lý hết mức!

“Phen này không biết cô chủ sẽ phải đối mặt sao đây”, nhóc bút chì lo lắng đến rối ruột rối gan.

Còn bên này, Đường Tư Kỳ đã hoàn toàn suy sụp thật rồi.

Tha lôi đùm đề hành lý, ngồi xe một tiếng đồng hồ, mất 45 đồng vé vào cửa, thế mà chỉ đổi được hạng C thôi sao???

Hệ thống, ngươi thật sự không có lương tâm!!!

Trước sự lên án của Đường Tư Kỳ, hệ thống im như thóc, giả câm giả điếc.

Mới chỉ một địa điểm đầu tiên mà Đường Tư Kỳ đã cảm tưởng toàn bộ sức lực trong người bị rút cạn.

Nhưng cũng may, mặc dù bị đánh giá hạng C nhưng giá trị phần thưởng cao hơn hạng B ban sáng.

Với lại hạng C bây giờ có giá hơn hẳn hạng C khi trước. Hồi xưa mỗi lần Check-in hạng C là chỉ nhận được 20 đồng vàng và 3 giờ sinh mệnh thôi. Bây giờ tăng hẳn lên 50 đồng vàng và 5 giờ sinh mệnh. Kể ra như vậy cũng an ủi phần nào, bõ được cái công vất vả đi xa.

Chỉ là kiếm được ít quá, thế này thì tới bao giờ mới đổi được Vali với chẳng iPad. Xem ra vẫn cần cố gắng tìm được hạng A mới ăn thua.

Từ Từ…Đường Tư Kỳ bất giác phát hiện ra vấn đề. Cô hấp tấp mở phần mềm lên kiểm tra, thoát ra thoát vào mấy lần đặng sợ hệ thống chạy chậm, chưa kịp cập nhật điểm thưởng.

Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ô kim cương nhảy số. Vậy là Tháp Lôi Phong không có kim cương???

Đường Tư Kỳ rối rắm, phóng to màn hình lên hết cỡ: “Ủa, sao định vị ở chỗ này mà, hướng dẫn cũng chỉ rõ vị trí nằm ở toà tháp cổ. Nơi này chẳng phải tháp cổ hay sao?”

“Thật sự không phải ư?”

Trừ bỏ Lôi Phong, chẳng lẽ Tây Hồ còn toà tháp cổ nào nữa sao?

Đường Tư Kỳ bần thần nhận ra một sự thật hết sức khủng khiếp đó là…cô đã Check-in nhầm địa điểm!

Ở một diễn biến khác, nhóc bút chì cũng đang bối rối không kém vì ý thức được lời nhắn của mình đã không giúp ích được gì cho chủ nhân, chẳng những vậy còn dẫn cô đi sai hướng.

Nhưng mà nhóc thật sự không biết phải nhắn thế nào mới được. Như thế còn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ hay sao?

Nhìn cô chủ nhỏ tiu nghỉu cụp đuôi đi ra khỏi Tháp Lôi Phong, thất thểu mua chai nước suối bên đường rồi ngửa cổ tu một hơi cạn sạch, nhóc bút chì càng day dứt và thương cô chủ gấp bội.

Giá như nhóc có thể làm tốt hơn thì cô chủ đã không phải vất vả như thế.

Đang vắt óc suy nghĩ tìm cách giúp đỡ thì nhóc nghe thấy ông lão bán báo ban nãy chủ động bắt chuyện với cô chủ: “Thế nào, Tháp Lôi Phong đẹp chứ cô bé?”

Đường Tư Kỳ quả thực không biết trả lời sao cho phải, chỉ đành thở dài nói đúng lòng mình: “Không giống như trong tưởng tượng của cháu.”

Ông cụ cười ha ha: “Đừng vì một chút chuyện cỏn con mà thở dài buồn chán. Từ sau khi tháp được xây dựng lại, mỗi ngày ông đều tới đây bày sạp buôn bán nhưng chưa một lần bước chân vào bên trong. Thiết nghĩ, trên đời có rất nhiều chuyện không đúng ý ta nhưng không nên vì thế mà buồn phiền. Hãy cứ bước tiếp đi, cảnh đẹp ở phía trước còn rất nhiều.”

Một lời này đã thành công vực dậy tinh thần Đường Tư Kỳ, suy nghĩ của cô xoay chuyển nhanh chóng: “Ông ơi, ông cho cháu hỏi ngoài Tháp Lôi Phong này ra thì ở Tây Hồ còn toà tháp cổ nào nữa không ạ?”

Sợ ông cụ chỉ nhầm, Đường Tư Kỳ vội vã bổ sung thêm: “Ý là cũng có lịch sử lâu đời giống như Tháp Lôi Phong này ấy ạ.”

Cụ ông cười cười: “Đương nhiên là có chứ! Ồ, chẳng lẽ cháu không biết sao? Thế vừa rồi đứng trên đỉnh Tháp Lôi Phong cháu không nhìn thấy một toà tháp khác nằm ngay trên ngọn núi đối diện với Tây Hồ à?”

Cái gì?

Thật sự có sao? Hơn nữa đứng ở Lôi Phong cũng có thể nhìn thấy được?

Chắc do ban nãy mải Check-in nên cô không để ý xung quanh. Đúng thật là tắc trách quá!

Bắt được mục tiêu mới, Đường Tư Kỳ ráo riết truy hỏi: “Tháp tên gì, nằm ở đâu hả ông?”

“Tháp Bảo Thục nằm trên núi Đá Quý. Đứng ở Lôi Phong có thể nhìn bao quát toàn cảnh Tháp Bảo Thục ở phía đối diện. Hai tháp nằm cách nhau đúng một cái hồ và đều nổi tiếng ngang nhau. Chỉ có điều du khách thập phương biết nhiều tới Tháp Lôi Phong hơn mà thôi. Có câu này, không biết cháu đã nghe qua chưa “Lôi Phong như tuấn nam, Bảo Thục như mỹ nữ”.

Tuấn nam và mỹ nữ, thật là một phép so sánh độc đáo!

Đường Tư Kỳ hứng thú rút điện thoại ra tra cứu. Quả nhiên trừ bỏ Tháp Lôi Phong, Tây Hồ còn có một ngọn tháp nữa tên Bảo Thục. Tháp được xây dựng từ thời Ngũ Đại Thập Quốc (948-960) (1) rồi sau đó đã được trùng tu, xây sửa vài lần. Và lần sửa chữa gần đây nhất là vào năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 22 (1933), người ta đã hoàn nguyên theo đúng hình dạng ban đầu của ngôi tháp cổ.

Ôi, đây mới đích xác là địa điểm cất giấu kim cương này! Kim cương thì phải nằm ở chỗ mỹ nữ chứ, sao ở nơi tuấn nam được!

Cứ tưởng cùng đường bí lối, ai dè lại vô tình bắt được đáp án, Đường Tư Kỳ cúi gập người, cảm ơn ông cụ hai lần rồi lại hấp tấp chạy đi.

Đương nhiên cô không ngốc đến độ chạy bộ sang núi bên kia. Cô quét mã QR, thuê một chiếc xe đạp rồi đạp vù vù như bay tới chân núi Đá Quý, sau đó cuốc bộ lên núi theo các bậc thang đá.

May mắn thay, nơi này chưa bị hơi thở hiện đại quét tới, vẫn giữ được nét hoang sơ vốn có của núi rừng tự nhiên với cây xanh rậm rạp. Riêng đối với bản thân Đường Tư Kỳ, cô lại thích vẻ đẹp thiên nhiên như vậy hơn. Nó ẩn chứa điều gì đó rất huyền bí và quyến rũ, thôi thúc khách du lịch phải khám phá qua từng bước chân.

===

Chú Thích

(1) Ngũ đại Thập quốc (giản thể: 五代十国; phồn thể: 五代十國; bính âm: Wǔdài Shíguó, 907-979) là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ đại (907-960) cùng Thập quốc (907-979). Ngũ đại Thập quốc là một thời kỳ trọng yếu trong lịch sử Trung Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận