Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 331 - Đại nạn không chết tất có hậu phúc

Chương 331 - Đại nạn không chết tất có hậu phúc

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 331: Đại nạn không chết tất có hậu phúc

Đường Tư Kỳ kéo chăn trùm kín đầu, cuộn mình rúc sâu vào gối, trong bóng tối lần mở điện thoại tra cứu cụm từ Go-around.

Khi nãy có loáng thoáng nghe cơ trưởng nhắc tới nhưng không hiểu gì, phần vì ngôn ngữ chuyên biệt trong ngành hàng không, phần vì tâm trạng lúc đó quá rối bời, chỉ mong làm sao thoát thân thật nhanh.

Không khó để Đường Tư Kỳ tìm ra định nghĩa Go-around. Đây là một phương pháp rất phổ biến mà các phi công được huấn luyện sử dụng khi việc hạ cánh có thể gây trở ngại hoặc có vấn đề không ổn. Ví dụ như, trên đường băng xuất hiện vật cản hoặc máy bay không được căn chỉnh thẳng với đường băng, bánh máy bay không được bật ra, điều kiện khí tượng nguy hiểm ( hạn chế tầm nhìn, gió ), quá nhiều năng lượng (quá cao hoặc quá nhanh), hay một số điều kiện không an toàn khác. Khi đó, phi công sẽ đưa máy bay trở lại độ cao an toàn, đợi những trở ngại qua đi. Trong trường hợp tình huống thời tiết tiếp tục chuyển biến xấu, phi công sẽ cân nhắc hạ cánh ở các sân bay lân cận.

Nhưng khi tìm hiểu thêm thì Đường Từ Kỳ lại biết gió đứt (1) tầng thấp chính là mối đe doạ “tử thần” trong giai đoạn cất cánh và hạ cánh của máy bay. Và không phải lần go-around nào cũng thành công 100%, thực tế chứng minh có rất nhiều tai nạn thảm khốc xảy ra trong quá trình máy bay thực hiện go-around.

Đường Tư Kỳ đọc mà vã hết cả mồ hôi lạnh. Mới yên tâm chưa được bao lâu thì gặp ngay quả thông tin khủng bố. Cô lật đật tìm số liệu về an toàn hàng không để trấn tĩnh bản thân, chứ không sợ rằng sau này cô không dám bước chân lên máy bay mất.

Sau một hồi lục lọi các thể loại thống kê về an toàn giao thông trên toàn cầu, Đường Tư Kỳ đã tạm yên tâm phần nào vì so với các phương tiện giao không khác, tỷ lệ xảy ra tai nạn hàng không là thấp nhất.

Thế nên cứ yên tâm mà đi thôi, máy bay là an toàn nhất rồi. Với lại sống chết có số, một khi Diêm Vương đã gạch tên thì có đi bộ cũng ngoẻo.

Cuối cùng, cô mò được bộ phim tài liệu mang tên “Thảm hoạ bầu trời” trên web B và dán mắt vào đó tới tận khi mệt quá thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Nhưng chưa được bao lâu, Đường Tư Kỳ đã bị ác mộng làm tỉnh. Hình ảnh chập chờn lúc tỏ lúc mờ, mọi thứ lắc lư chao đảo rồi đổ sập xuống, vỡ vụn đen ngòm.

Đường Tư Kỳ hoảng hồn vùng dậy, lao ra mở đèn sáng choáng. Biết được mình đã về nhà an toàn, cô mới thở hắt ra, lết người dọc theo bờ tường ngồi bệt xuống đất.

Thực sự quá hãi hùng.

Cô không dám tắt đèn, một lần nữa trèo lên giường, cố nhắm mắt chạy trốn nỗi sợ. May mắn ác mộng đã buông tha, Đường Tư Kỳ ngủ ngon một mạch tới sáng, nhờ vậy mà tinh thần đã khá hơn.

Lúc này Đường Tư Kỳ mới bình tĩnh ngồi xuống kể cho Từ Thiên Ngưng nghe về sự cố máy bay hôm qua.

Nghe xong, Từ Thiên Ngưng giật mình đánh thót: “Trời ơi, kinh khủng quá, em có sao không?”

“Lúc đấy em còn không kịp biết sợ nữa cơ, đến khi xuống mặt đất rồi mới phát hiện hai chân mềm nhũn không đi nổi”, Đường Tư Kỳ bật cười.

“Thảo nào hôm qua về thấy ít nói ít cười, sắc mặt cũng xám xịt. Chị còn tưởng em đi đường mệt mỏi, không nghĩ đã trải qua một phen nguy hiểm tới vậy.”

“Tối qua em ngâm cứu cả tối, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, là bởi vì thời tiết xấu nên phi công mới quyết định cho máy bay bay lên để đảm bảo an toàn. Chứ lúc đấy mà hạ cánh vội vàng chắc giờ em không còn ngồi đây nói chuyện cùng chị rồi.” Đường Tư Kỳ thoải mái nói giỡn, cũng không biết là đang an ủi chị Thiên Ngưng hay là tự trấn an chính mình nữa.

Nhưng mà sau khi giải toả ra hết cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều.

Đại nạn không chết tất có hậu phúc, cứ tin là như vậy đi, Đường Tư Kỳ mỉm cười, khép lại câu chuyện. Cô không muốn bị ám ảnh bủa vậy làm ảnh hưởng tới cuộc sống sau này.

Từ Thiên Ngưng cũng đồng tình chuyện gì đã qua thì cho qua, đừng sống trong lo âu sợ hãi sẽ không tốt cho sức khoẻ. Nói đoạn, chị đi vào phòng mang ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Đường Tư Kỳ

“Dạo này em đi miết không về nên chị không có cơ hội đưa em. Đây, chị đã hoàn thành khoá thiết kế trang sức rồi, cái vòng tay này là chị làm cho em. Em xem thử có thích không?”

Đường Tư Kỳ kinh hỷ vạn phần, lúc trước chỉ là vui miệng đòi một câu, không nghĩ chị Thiên Ngưng để tâm làm tặng thật.

Không thể chờ nổi, Đường Tư Kỳ hấp tấp mở ra xem ngay tại chỗ.

Wow, là một chuỗi tràng hạt, đúng kiểu cô thích luôn.

“Xâu chuỗi mang kiểu dáng cổ điển đơn giản, được làm chủ yếu từ gỗ đàn hương đỏ, điểm xuyết một vài chi tiết trang trí bằng bạc. Trên các chi tiết bạc ấy, chính tay chị đã khắc chữ “Kỳ” là tên em theo thể chữ Triện và hình con Tỳ Hưu, một linh vật mang lại may mắn về tài lộc, sức khoẻ, công danh sự nghiệp. Xâu chuỗi có tổng cộng 108 hạt, em có thể quấn ba vòng quanh cổ tay. Chị đã mang vòng lên chùa Tĩnh An nhờ sư thầy khai quang điểm nhãn. Em hay phải di chuyển nhiều, hy vọng chiếc vòng sẽ phù hộ cho em luôn bình an may mắn trên mọi nẻo đường.”

Đường Tư Kỳ rưng rưng nước mắt, không giấu được niềm xúc động. Chẳng những chị dụng tâm thiết kế, bỏ sức thực hiện mà còn dâng lên chùa làm lễ cầu bảo hộ bình an. Quả thực đáng quý vô cùng. Nhất là đối với một người mới vừa trải qua hoảng sợ như Đường Tư Kỳ thì lại càng cảm động muôn phần.

“Chị Thiên Ngưng, món quà của chị tới thật kịp thời, đúng lúc em đang rất rất cần. Hơn nữa chiếc vòng rất đẹp, đeo vào tay rất thoải mái. Em chỉ sợ chị làm cho em kiểu sến sẩm giống mấy bà mấy cô chắc em không dám đeo ra đường mất. May quá chị mình vẫn hiểu ý mình, em thích lắm, rất hợp với em. Cám ơn chị iu nha, moahhh!”

===

Chú thích

(1)Gió đứt - Wind shear: là sự thay đổi của gió qua các khoảng cách ngang hoặc dọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận