Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 329 - Rung lắc chao đảo

Chương 329 - Rung lắc chao đảo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 329: Rung lắc chao đảo

Sau khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoàn toàn điều khiển được chiếc ba lô thần kỳ, Đường Tư Kỳ mới yên tâm đặt vé máy bay một chiều từ Bắc Kinh về Thượng Hải.

Tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi còn lại, cô xuống phố mua quà cho cả nhà.

Cô muốn mua cho ba mẹ, chị Thiên Ngưng và nhóc Tuấn Bảo. Nhưng nãy giờ lượn lờ mấy vòng mà Đường Tư Kỳ vẫn chưa quyết được nên mua cái gì.

Ừhm…để xem nào, Tuấn Bảo thích vẽ tranh, chi bằng chạy ra gần Trường đại học mỹ thuật trung ương chọn mua cho nó một bộ hoạ cụ. Mua xong rồi, cô lại tiện tay lấy thêm Tuyển tập trọn bộ sách ảnh về Tử Cấm Thành, đảm bảo cu cậu sẽ mê tít thò lò cho xem.

Về phần Từ Thiên Ngưng, biết chị ấy thích ăn điểm tâm, Đường Tư Kỳ liền xách vài hộp đặc sản Bắc Kinh về làm quà.

Riêng ba mẹ, cô lựa cho ba một đôi giày cùng khăn choàng cashmere màu trầm, còn mẹ thì phải là một chiếc áo khoác thật thời trang, thật nổi bật để tết này mẹ diện đi chơi tết.

Khâu quà cáp như vậy là xong, giờ tới lúc phải về nhà thôi.

Bao lâu mình chưa về nhà rồi nhỉ?

Còn nhớ lần trước xách Vali rời khỏi Thượng Hải là đi tới trạm thứ hai, trạm Nam Kinh. Rồi cứ thế liền tù tì qua trạm ba, bốn, năm, sáu. Mấy tháng trời trôi vèo vèo nhanh như tên bắn.

Trong khoảng thời gian không quá dài ấy, Đường Tư Kỳ đã đi tới rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua rất nhiều sự kiện, thuận lợi có, trắc trở có, đem lại rất nhiều cảm hứng để sáng tác. Và thành quả là bộ tranh đầu tay đang chờ xét duyệt, chuẩn bị xuất bản.

Lúc bị cuốn vào guồng quay công việc thì cứ cắm đầu đi thôi chẳng cảm thấy gì. Giờ xong hết rồi ngồi xuống nhìn lại, công nhận cũng nể mình thật chứ.

Đường Tư Kỳ vui vẻ lẩm nhẩm một giai điệu quen thuộc trong khi thu dọn đồ đạc.

Đúng lúc này, thông báo của hệ thống lại xuất hiện

[ Bạn thân mến, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là đủ điểm thăng cấp rồi. Hiện tại kinh nghiệm du lịch trong nước đã có, bản đồ khu vực Đông Nam Á cũng đã được mở khoá, bạn có muốn xuất ngoại một chuyến không?

Nhắc nhở: Số điểm thưởng, vàng thưởng và kim cương trong các chuyến du lịch nước ngoài đảm bảo vượt xa trong nước.]

Đường Tư Kỳ bất ngờ vô cùng. Không nghĩ trong lúc mình đang thu thập hành lý chuẩn bị về nhà thì bản đồ Đông Nam Á đã được khai thông.

Wow, so fast and furious!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá dữ dội!

Nhưng mà xuất ngoại á?

Hai chữ này dường như chưa từng xuất hiện trong dự định kế hoạch cuộc đời cô. Không phải không thích mà là không dám!

Chỉ vừa nghĩ tới thôi, lòng bàn tay cô đã rịn đầy mồ hôi, lo lắng cho những khó khăn, trở ngại sẽ phải đối mặt.

Rào cản đầu tiên là ngôn ngữ, ra nước ngoài mà tiếng anh tiếng u không thạo rồi giao tiếp làm sao?

Đồng ý là đợt trước ở Tây An cô đã thành công vượt qua nhiệm vụ giao lưu cùng khách quốc tế. Nhưng thú thực cô chỉ bập bẹ đối phó thôi, gặp từ khó vẫn lái về tiếng mẹ đẻ như thường. Sang trời tây mà ngu ngơ kiểu vậy có khi bị bắt cóc đem bán vẫn tươi cười “thank you thank you” là tiêu đời.

Thế nên thôi thôi, tây tủng gì, cứ đi chơi trong nước cho an toàn.

Gạt phắt lời đề nghị xuất ngoại sang một bên, Đường Tư Kỳ đứng dậy trả phòng rồi kéo hành lý ra sân bay.

Nói là kéo vậy thôi chứ cái Vali trống không nhẹ bẫng, khẽ đẩy là đi. Toàn bộ hành lý cô đã giấu hết vào không gian ẩn, trong ba lô cũng chỉ lộ ra một ít vật dụng hàng ngày như ví tiền, khăn giấy, điện thoại này nọ. Nói chung gọn nhẹ cực kỳ.

Chưa bao giờ Đường Tư Kỳ di chuyển xa mà có cảm giác thoải mái, sung sướng đến vậy.

Nhưng vẫn vướng cái Vali quá cỡ phải làm thủ tục ký gửi hơi mất thời gian tí. Cơ mà cũng chỉ lần này nữa thôi, từ những chuyến sau là bye bye em nó luôn rồi.

Làm xong hết thủ tục, Đường Tư Kỳ đi vào cổng kiểm tra an ninh.

Lúc xếp hàng đợi đến lượt, trống ngực cô đập thình thịch, vì trên vai đang đeo một chiếc ba lô khác thường, cô sợ sẽ bị máy soi ra.

May thay quá trình diễn ra bình thường, cô cùng bảo bối thần kỳ đều thông qua trót lọt.

Đường Tư Kỳ ôm ngực thở phào, yên tâm lên máy bay.

Vì đi quen rồi nên cô không còn cảm thấy hưng phấn cùng khẩn trương như lúc trước nữa. Sau khi ăn cơm xong, cô gấp bàn ăn lại, đeo bịt mắt lên, dựa lưng ra ghế tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Một giấc ngủ ngắn chập chờn nhưng giúp xua bớt mệt mỏi cùng cảm giác buồn chán trong chuyến hành trình một mình. Khi máy bay sắp sửa đáp, Đường Tư Kỳ cũng kịp thức giấc. Cô dựng thẳng lưng ghế, mở tấm che cửa sổ, hơi kích động hồi hộp vì sắp về tới nhà.

Tuy nhiên từ cửa sổ nhìn xuống thì có vẻ tình hình thời tiết Thượng Hải đang khá xấu. Mây rất dày, xám xịt nặng trĩu, lâu lâu xuất hiện vài tia chớp rạch ngang bầu trời âm u.

Đường Tư Kỳ cũng không nghĩ nhiều. Mấy lần trước đi máy bay đều ổn cả, hẳn là lần này cũng vậy thôi.

Tuy nhiên, không chuyến bay nào giống chuyến bay nào. Biến cố hàng không luôn là ẩn số và chẳng ai dám nói trước điều gì.

Máy bay hạ độ cao xuyên qua các tầng mây, cảm giác xóc nảy dần rõ rệt và dữ dội. Đường Tư Kỳ bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, những cú hẫng tái người, bụng dạ lộn tùng phèo cảm tưởng sắp nôn ra đến nơi.

Có chuyện gì vậy? Không lẽ là ảnh hưởng do thời tiết xấu?

Tim Đường Tư Kỳ run lên, các hành khách xung quanh nhốn nháo, ồn ào.

“Làm sao vậy?”

“Sao đột nhiên rung lắc dữ vậy?”

Bất thình lình, toàn bộ đèn trong khoang máy bay vụt tắt, mọi người hoảng sợ nín thinh. Một không khí nghẹt thở bao trùm tất cả.

May mắn là sau một khoảng rung lắc ngắn, máy bay đã vững vàng trở lại. Thông qua bộ đàm, cơ trưởng gửi lời xin lỗi tới toàn thể hành khách đồng thời thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Phố Đông, Thượng Hải.

Đường Tư Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố thân quen đã ở ngay trước mắt, những dãy phố những con đường, những toà nhà cao tầng đang mỗi lúc một gần.

Chưa bao giờ, cô mong được chạm chân xuống mặt đất như lúc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận