Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 368 - Massage Thái

Chương 368 - Massage Thái

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 368: Massage Thái

Trên hành trình khám phá du lịch luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà ta không tài nào đoán biết trước. Có thể là một niềm kinh hỷ trở thành ấn tượng khó phai hay cũng có khi là ám ảnh kinh hoàng đeo bám suốt cuộc đời. Đối với nhiều người, đây là cảm giác phiêu lưu mà họ tìm kiếm nhưng Đường Tư Kỳ luôn muốn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Đặc biệt chuyến đi lần này có sự góp mặt của mẹ con chị Thiên Ngưng và nhóc Tuấn Bảo thế nên cô càng cần mua bảo hiểm. Cô hy vọng chuyến đi này sẽ là một kỷ niệm vui vẻ đáng nhớ chứ không phải một cú sốc đáng buồn.

Vì thế, Đường Tư Kỳ không ngần ngại chi một trăm hai mươi ngàn vàng để mua gói bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn trong ba ngày. Tuy rằng chỉ có hiệu lực vỏn vẹn 72 giờ đồng hồ nhưng cũng còn tốt hơn là không có giờ nào.

[ Chúc mừng người chơi đã mua thành công gói “Bảo hiểm du lịch 3 ngày”.

Mời tiếp tục cố gắng.]

Còn giờ thì nạp đủ nặng lượng rồi, bắt đầu đi chơi thôi!

Ba mẹ con dì cháu dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi khám phá con phố Khảo Sơn.

Ban đầu cứ tưởng chỉ là một con đường, nhưng không, nó là cả một khu rộng lớn, bao gồm dãy phố đằng trước và đằng sau cũng trực thuộc khu vui chơi giải trí - ẩm thực chợ đêm Khảo Sơn.

Các quán bar san sát, chơi nhạc xập xình, đèn disco nhấp nháy, vũ công trang điểm diêm dúa lộng lẫy. Nhìn qua có thể thấy trước cửa tụ tập phần đông là khách Tây ba-lô. Dân du lịch bụi châu Âu và châu Mỹ hay gọi đùa nơi đây là “trung tâm thế giới”. Chỉ chừng đó là đủ nói lên địa vị của Thái Lan trong lòng những vị khách bụi bặm, phòng khoáng và chịu chơi này.

Tuy nhiên có một chỗ ồn ào hơn, nhiều màu sắc hơn và đặc biệt sống động hơn cả vũ trường, xin thưa đó chính là khu phố ẩm thực.

Trời vừa buông màn nhung là cái sạp hàng tràn xuống hai bên đường. Mỗi sạp lại có cách bài trí bắt mắt riêng, như một sân khấu mini thu nhỏ, có đèn, có nhạc, có anh chị chủ vui tính dễ thương, đon đả mời khách hay hơn hát.

“Mẹ ơi, ở kia họ bán gì vậy?” Lạc Tuấn Bảo tò mò hỏi.

Nhìn theo tay con trai chỉ, Từ Thiên Ngưng sợ hết hồn, thiếu chút kêu lên thành tiếng. Thế nào mà toàn côn trùng đen xì xì, nhìn gớm muốn chết.

Chị căng da đầu trả lời con: “Mẹ cũng không biết nữa, nhìn có vẻ giống con bọ cạp…”

“Ewwww … ghê …”

“Mẹ mẹ, người ta đang làm gì thế ạ?”

“Mẹ mẹ, kia là cái gì?”

“Mẹ mẹ, này là sao?”

Lạc Tuấn Bảo tròn xoe mắt, nhìn đâu cũng thấy mới lạ tò mò.

Rất nhiều quầy bày cả ghế nằm, du khách đi chơi mỏi mệt có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể tận hưởng dịch vụ mát xa gót chân.

Đường Tư Kỳ: “Bọn hạ đang mát xa lòng bàn chân. Bên này gọi là foot massage, một hình thức mát xa rất phổ biến và nổi tiếng tại Thái Lan.”

“Foot massage” Lạc Tuấn Bảo lẩm nhẩm ghi nhớ cụm từ mới.

“Mẹ ơi nhìn này, trên bảng hiệu đề giá không đắt chỉ 150 baht Thái thôi. Lúc ở sân bay dì Kỳ bảo 100 baht Thái tương đương với 20 nhân dân tệ, như thế tức là 50 baht Thái bằng 10 đồng, 150 baht Thái là 20 cộng 10 bằng 30 nhân dân tệ, đúng không mẹ? Thế tính ra cũng rẻ, hay là mẹ với dì vào thử đi, con không thử, con đứng bên cạnh đợi hai người.”

Từ Thiên Ngưng bị cái giọng líu lô của ông con chọc cười: “Ừ, con tính đúng rồi, bằng 30 nhân dân tệ.”

Đường Tư Kỳ thoáng động tâm. Trong danh sách vật phẩm có một mục yêu cầu thử nghiệm mát xa Thái và phần thưởng là một chiếc giường gấp cho Tiểu Bạch.

Nếu có thể thuận lợi chuộc được giường về nghĩa là đêm nay Tiểu Bạch có thể ngủ đàng hoàng trên giường, khỏi cần chui rúc trong góc nhà nữa rồi.

“Tuấn Bảo chờ nổi không con, phải tầm hơn tiếng mới xong đấy.”

“Không thành vấn đề ạ. Con ngồi bên cạnh chơi điện thoại, được chứ mẹ?”

Đường Tư Kỳ liền quay sang thuyết phục Từ Thiên Ngưng: “Dù sao cũng đã sang tới đây rồi, em cảm thấy nên thử cho biết. Thấy bảo mát xa kiểu Thái thích lắm chị.”

Ban đầu Từ Thiên Ngưng không định thử nhưng con trai và cô em cứ động viên. Với lại đằng nào cũng mất công sang tận đây một chuyến, không trải nghiệm thì quả thật uổng phí. Nghĩ vậy, chị liền vui vẻ đồng ý.

Nhận được cái gật đầu của bà chị, Đường Tư Kỳ phăm phăm đi đầu kiếm một quán mát xa nhìn khang trang sạch sẽ chút. Và tất nhiên tiền nào của đấy, vào trong tiệm chắc chắn đắt hơn ngồi cái ghế dựng ngoài lề đường rồi. Tuy nhiên giá cả vẫn ở mức chấp nhận được, một giờ 400 baht, tương đương 80 nhân dân tệ.

Lạc Tuấn Bảo ngoan ngoãn ngồi một chỗ chơi điện thoại. Đường Tư Kỳ và Từ Thiên Ngưng sau khi thay áo choàng do tiệm cung cấp thì bắt đầu nằm xuống hưởng thụ.

Làm cho hai cô là hai “chị đẹp cơ bắp” hay còn có danh xưng nổi tiếng toàn cầu là “bê đê Thái.”

Ẩn trong hình hài vạm vỡ ấy là một tâm hồn mong manh dễ vỡ. Hai chị đẹp có giọng nói lảnh lót như chuông vàng nhưng lực tay thì phải sánh ngang với búa tạ, nhấn tới đâu đau điếng tới đấy nhưng mà sướng lắm. Tưởng tượng tay hai chị lướt qua chỗ nào là cơ bắp chỗ đó giãn ra tức thì.

Đường Tư Kỳ nhắm nghiền mắt tận hưởng.

Rõ ràng cùng là mát xa, nhưng cách thức bên này khác hẳn trong nước. Ở Trung Quốc chủ yếu là nhấn huyệt vị và miết dọc kinh mạch giúp máu lưu thông. Còn ở bên này họ chú trọng căng giãn cơ toàn thân, giúp giảm áp lực cơ bắp.

Lâu lắm rồi Đường Tư Kỳ mới mát xa lại. Trải qua thời gian tích tụ căng thẳng cộng thêm quá trình ngồi máy bay, đi bộ nhiều khiến cô quả thực có chút mệt mỏi. Nằm đây mà cô nghe rõ xương khớp mình kêu răng rắc. Lúc chị đẹp bóp tới bắp chân, cô không nhịn được nữa, trực tiếp gào lên: “A….đau quá…nhẹ chút…”

Trong khi bà dì đau quéo người thì thằng cháu ôm bụng cười hềnh hệch.

Đường Tư Kỳ mếu máo lên án: “Con còn ngồi đấy cười nữa, tra giúp dì tiếng Anh “nhẹ một chút” nói thế nào, lẹ lênnnnn….”

Trước khi đi nước ngoài cô đã dắt túi kha khá vốn tiếng Anh giao tiếp đấy chứ, chỉ là tình huống này cô không lường trước nên đâu có chuẩn bị.

Lạc Tuấn Bảo lúng túng: “Tra sao hả dì?”

Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt: “Tra trên Baidu ấy…huhu nhanh lên…dì đau sắp chết rồi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận