Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 360 - Người thân kề vai sát cánh

Chương 360 - Người thân kề vai sát cánh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 360: Người thân kề vai sát cánh

Qua cổng kiểm tra an ninh đi vào phòng chờ, còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ lên máy bay, Từ Thiên Ngưng lén quan sát phản ứng của Đường Tư Kỳ rồi nhắn tin mật báo cho Đường Duệ Thanh.

Thiên Ngưng: [ Chú Đường, chúng cháu đã làm xong thủ tục hải quan rồi, giờ đang ngồi trong phòng chờ. Trước mắt tâm trạng Tư Kỳ khá ổn, không có biểu hiện gì bất thường. Cảm xúc của em mấy ngày hôm nay cũng rất vui vẻ. Cháu nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu chú ạ.]

Đường Duệ Thanh sáng giờ không dám đi đâu, sốt ruột ngồi nhà đợi tin tức. Tối qua chú cũng có gọi điện cho Tư Kỳ nhưng con bé vẫn như cũ chẳng chia sẻ gì nhiều, chỉ thông báo chuẩn bị đi chơi Thái Lan cùng hai mẹ con Thiên Ngưng. Nhưng nghe qua giọng điệu thì có vẻ tâm tình khá vui vẻ phấn chấn, vậy là mừng lắm rồi, nên chú Đường cũng không tiện hỏi nhiều, sợ làm con mất hứng. Chú kiên nhẫn đợi cả đêm, chờ tin tức Từ Thiên Ngưng báo về.

Thấp thỏm lo âu suốt một buổi sáng, mãi đến khi đọc được dòng tin báo bình an, Đường Duệ Thanh mới có thể bình tĩnh chút đỉnh. Có Từ Thiên Ngưng và Tuấn Bảo ở đó, nhất định con gái chú sẽ ổn thôi.

Đường Duệ Thanh xúc động soạn tin hồi đáp

[ Lần này vất vả cho hai mẹ con cháu rồi, phiền cháu để ý em giúp chú.]

Từ Thiên Ngưng: [ Vâng, chú cứ yên tâm ạ. Khi nào tới Bangkok, cháu sẽ gọi điện thoại về cho chú.]

Lúc này ở dãy ghế đối diện, Lạc Tuấn Bảo cùng Đường Tư Kỳ đang ríu rít thảo luận các chủ đề xung quanh đất nước Thái Lan.

“Tư Kỳ, chúng mình đi Thái Lan rồi thì có thể nói chuyện điện thoại với ông ngoại được không?”

“Được chứ, chẳng những nói chuyện mà còn có thể gọi video call nữa kìa.”

Lạc Tuấn Bảo ngẫm nghĩ: “Thế chắc cước phí sẽ đắt lắm nhỉ?”

Đường Tư Kỳ: “Không đắt, mình có thể lên mạng đặt trước thẻ điện thoại Thái Lan, sang đến bên đấy lắp vào là có thể truy cập internet, nghe, gọi bình thường như ở trong nước.”

Biết có thể gọi video call nói chuyện với ông bà ngoại, Lạc Tuấn Bảo vui vẻ cực kỳ.

“Nhìn kìa, là máy bay!”

Lạc Tuấn Bảo bất ngờ chỉ ra phía ngoài đường băng, nơi những chiếc máy bay đang bận rộn cất cánh và hạ cánh.

Đường Tư Kỳ theo quán tính nhìn sang. Chỉ cách một bức tường kính trong suốt. Lòng bàn tay cô không tự chủ được mà bắt đầu rịn mồ hôi…

Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở nhưng bất thành. Gần tới giờ phải lên máy bay cô vẫn hồi hộp và khẩn trương như cũ.

Đúng lúc mọi thứ sắp sụp đổ, một bàn tay bé xíu vươn qua nắm lấy bàn tay cô: “Tư Kỳ đừng sợ, chẳng phải còn có con và mẹ đi cùng với dì sao?”

Cái siết tay thật chặt cùng giọng nói ấm áp truyền vào tai khiến đáy lòng Đường Tư Kỳ nóng lên, cô không nhịn được mà ngồi xổm xuống ôm Tuấn Bảo vào lòng: “Ai dà, bé con à, con đúng là một tiểu thiên sứ đáng yêu. Có Tuấn Bảo và mẹ đi cùng, dì Kỳ không còn sợ gì hết.”

Tuy rằng khó tránh khỏi cảm giác hồi hộp nhưng không bị tiêu chảy như lần trước, thế đã là có tiến bộ lắm rồi!

Lên máy bay, Lạc Tuấn Bảo xung phong chọn ghế trong cùng gần cửa sổ, kéo Đường Tư Kỳ ngồi ở giữa, còn Từ Thiên Ngưng ngồi dãy ngoài cùng gần đường đi.

“Dì ngồi giữa đi, con với mẹ bảo vệ hai bên như vậy dì sẽ không sợ nữa. Nếu lát nữa có bị căng thẳng hay gì thì cứ nắm lấy tay con và mẹ là được.”

“Ừ, dì biết rồi.”

Vốn ban đầu Đường Tư Kỳ mang tâm lý nửa tin nửa ngờ đối với lời đề nghị của bác sĩ. Đi cùng người nhà hay đi một mình thì có khác gì nhau, cũng mỗi người ngồi một ghế rồi máy bay chở đi thôi chứ có đi hộ hay làm hộ gì được đâu.

Nhưng một khắc khi máy bay xé tầng mây lao thẳng lên bầu trời xanh thẳm, thì cô đã hoàn toàn tin rồi.

Có người thân kề vai sát cánh, mặc dù cô vẫn hơi sợ nhưng không tới nỗi bị mất khống chế như lần trước. Thậm chí sau khi cất cánh thành công, máy bay ổn định độ cao, Đường Tư Kỳ còn có cảm giác hơi mệt mỏi, mắt trĩu xuống buồn ngủ.

Điều này khiến Đường Tư Kỳ rất bất ngờ. Vì những lần trước đi máy bay cô hoàn toàn không dám ngủ, dù có mệt đến cỡ nào thì cũng không thể thả lỏng tinh thần. Ấy thế mà lần này cô thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Đợi tới khi tỉnh dậy, tiếp viên hàng không đã bắt đầu đi phát tờ khai hải quan, tức là chẳng mấy nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống đất Thái.

“Tư Kỳ, em có thể giúp chị điền được không? Chị chẳng hiểu gì cả”, Từ Thiên Ngưng quay sang xin trợ giúp.

Kỳ thực Lạc Tuấn Bảo rất muốn hỗ trợ mẹ nhưng ngặt nỗi tờ khai hải quan chỉ toàn tiếng Anh và tiếng Thái, cậu cũng xem không hiểu.

Ài, nghĩ bực thật chứ, rõ ràng bảng chữ cái tiếng Anh cậu đã thuộc nằm lòng, đọc xuôi đọc ngược đều làu làu ấy thế mà khi chúng ghép lại với nhau thì ôi sao mà xa lạ quá!

“À cái này em có tải mẫu về, đưa đây em điền cho”

Đường Tư Kỳ miệng nói tay mở di động, vừa so theo mẫu vừa điền xuống.

Lạc Tuấn Bảo ham học hỏi nên dù một chữ bẻ đôi không biết thì cũng chăm chú nhìn không chớp mắt.

Thấy vậy, Đường Tư Kỳ điền tới đâu liền giải thích tới đó

“Hàng đầu tiên và hàng thứ hai điền tên họ, ngày tháng năm sinh. Kế tiếp là quốc tịch. Chúng ta là người Trung Quốc cho nên ghi China.”

Tuấn Bảo quan sát rất cẩn thận, còn hỗ trợ mở hộ chiếu từng người đọc số hộ chiếu và thông tin mã hiệu chuyến bay.

Sau khi Đường Tư Kỳ điền xong ba tờ khai hải quan cho ba người thì cũng vừa lúc máy bay chuẩn bị tiến vào giai đoạn hạ cánh.

Có thể do hôm nay thời tiết đẹp hoặc ông trời thương tình nên quá trình diễn ra rất suôn vẻ, ngay cả khoảnh khắc đáp đất cũng vững vàng êm ái, không hề bị xóc nảy một tí nào.

“Dì thấy đấy, ngồi máy bay cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, đúng không nào. Lần đầu tiên con đi máy bay mẹ con cũng bảo khi máy bay đi vào chỗ thời tiết xấu thì sẽ bị xóc giống như mình lái xe vào ổ gà. Nhưng con không sợ vì con liên tưởng ngồi máy bay thành ngồi tàu lượn siêu tốc. Mà con thấy máy bay thua xa Tàu lượn, không có cảm giác kích thích bằng, thế nên chẳng có gì đáng sợ cả, bình thường thôi”, Lạc Tuấn Bảo học cách cô giáo dỗ dành các bạn nhỏ để an ủi Đường Tư Kỳ.

Đường Tư Kỳ phì cười: “Ừ, dì cũng thấy thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận