Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 414 - Đội quân đào nghêu

Chương 414 - Đội quân đào nghêu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 414: Đội quân đào nghêu

Từ Trân đặt cái xô nhựa hai chục lít xuống bãi cát, dõng dạc chỉ đạo: “Được rồi, mọi người cởi giày cởi vớ ra để trên này cho khỏi ướt. Điện thoại ví tiền đồ đạc quý giá cũng cất hết trên này luôn. Cử một người ở lại trông đồ.”

Sở Hy Văn lập tức xung phong: “Em ở lại.”

Từ Trân liếc xéo: “Nam tử hán đại trượng phu xuống làm việc đi chứ. Tiểu Kỳ, hôm nay em mới tới, em ở lại. Đợi lát nữa Tiểu Phàm mệt thì em xuống thay.”

Đường Tư Kỳ đúng là mệt thì có mệt nhưng tinh thần đang dâng cao nên rất hăng hái: “Em không sao, để em xuống làm cho, em chưa đào nghêu sò bao giờ.”

Sở Hy Văn cười hí hí: “Mọi người xuống chơi đi để đồ đó em trông cho, lát ai mệt thì hú em thay ca.”

Từ Trân tự tin giới thiệu mình lớn lên ở Quảng Tây Bắc Hải nên mấy cái trò đào nghêu bắt sò này chị nắm trùm. Mà chẳng phải mỗi nghêu sò, cua ốc này nọ nếu bị bắt gặp cũng không dễ thoát khỏi tay chị.

“Muốn bắt được nghêu sò thì phải đợi lúc chạng vạng thuỷ triều rút hết, cả bãi cát biến thành bãi bùn khổng lồ, để ý kỹ sẽ thấy xuất hiện rất nhiều những cái lỗ nhỏ nhỏ như thế này này, mọi người đào sâu xuống sẽ bắt được rất nhiều nghêu sò.”

Cả một đám ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ bụng chắc bà này lại đùa rồi nhưng đến khi tận mắt chứng kiến Từ Trân thọc tay sâu xuống cát moi lên mấy con nghêu trắng tinh thì tất cả không hẹn mà cùng ồ lên tan thưởng

“Ôi thật sự có kìa.”

Đường Tư Kỳ hăng hái ngồi xuống cùng tham gia. Mấy lần đầu chưa quen toàn bốc lên đất với cát nhưng dần dần đầu ngón tay cũng tìm được cảm giác, nhắm lỗ nào là chuẩn lỗ đấy, đào liên tiếp năm sáu con nghêu. Đường Tư Kỳ sung sướng cười tít mắt.

Cả nhóm nhưng chỉ mang duy nhất một cái thùng. Lúc đầu thùng còn nhẹ, sợ sóng biển đánh đi mất nên phải để tít trên chỗ Sở Hy Văn. Ai bắt được con nào thì chịu khó chạy ngược lên đó cất.

Vốn ban đầu Sở Hy Văn rất hài lòng với sự lựa chọn của mình. Thân là người của công chúng lại được trời ban cho nhan sắc đỉnh cao, sao có thể tuỳ tiện lội xuống chỗ sình bùn dơ bẩn. Nhỡ may bị ai chụp lại tung lên mạng thì chẳng phải mai này sẽ thành “vết nhơ” quá khứ của đại minh tinh hay sao? Vô danh thì lâu chứ nổi tiếng mấy hồi, dù chưa biết khi nào mới nổi nhưng Sở Hy Văn luôn có ý thức chuẩn bị cho ngày đó.

Tuy nhiên ngồi chưa nóng chỗ cậu chàng đã bắt đầu nhấp nha nhấp nhổm. Hình như mọi người chơi vui lắm thì phải, lâu lâu lại nghe tiếng reo vang “a tìm được rồi”, rồi người nọ nối tiếp người kia lũ lượt chạy lên thả nghêu vào thùng, chẳng ai quan tâm tới nụ cười sáng láng đang dần tắt ngúm của chàng bảo vệ giữ đồ.

Màn trời từ từ buông xuống, thùng nghêu càng lúc càng đầy lên, Sở Hy Văn bắt đầu luống cuống. Cậu chàng khệ nệ xách chiếc thùng chạy đi tìm Đường Tư Kỳ:

“Chị Kỳ chị Kỳ, chị có mệt không? Ôi chao mồ hôi mồ kê đổ đầy đầu rồi. Hay là chúng mình đổi đi, chị lên ngồi nghỉ đi, để đấy em đào cho.”

Đường Tư Kỳ đang mải miết đào, đầu cũng chẳng buồn nâng dậy: “Thôi chị chưa mệt, em đi đổi với chị Trân đi.”

Sở Hy Văn lại lạch bạch ra chỗ Từ Trân. Nhưng còn chưa mở miệng đã bị ăn mắng: “Ơ cái thằng này, chạy lung tung đi đâu đấy, mất hết điện thoại với đồ đạc của mọi người bây giờ? Làm thì không chịu, trông đồ cũng không xong, quay lên trông đồ nhanh lên!”

Sở Hy Văn: “em…em..”

Chị Trân dữ quá, cậu chàng liền đổi mục tiêu sang Tiểu Phàm song khổ nỗi bãi cát mênh mông, chẳng thấy bóng dáng Tiểu Phàm đâu cả. Sở Hy Văn liền tấp vào chỗ anh Quang cười hề hề làm thân: “Anh Quang~~ chắc mệt rồi đúng không…”

Cao Quang Vũ liếc mắt: “Báo cho chú em biết trước, đôi giày của anh đây là bản giới hạn, trông cho kỹ vào.”

Sở Hy Văn tiu nghỉu xách thùng nghêu quay trở về chỗ cũ, buồn bã rên rỉ

“Hôm nay sao tôi cô đơn quá…hôm nay sao tôi cô đơn quá, bước một mình giữa nơi xa, còn niềm vui dường như đã…”

Rất nhanh, số lượng nghêu đã cao quá nửa thùng. Cả đội thắng lợi rút quân. Ai nấy mặt mày lấm lem nhưng tươi cười rạng rỡ, chỉ riêng Sở Hy Văn là tóc tai vẫn thẳng thớm song có trời mới biết trong lòng cậu rồi bời nhường nào.

Vậy là nghêu sống dưới cát à? Mà bắt sao ta, thò tay xuống cào lên là được à? Sao nó không biết chạy nhỉ? Hàng nghìn câu hỏi không lời giải liên tiếp hiện lên trong đầu Sở Hy Văn.

Trở lại khách sạn, Từ Trân chủ động nhận nhiệm vụ thương lượng mượn bếp nấu.

Đường Tư Kỳ hâm mộ cực kỳ: “Chị Trân giao tiếp giỏi thật.”

Tiểu Phàm nháy mắt cười: “Chứ sao. Tớ nghe bảo chị Trân thường xuyên sang Sri Lanka đánh hàng, lần nào cũng ở khách sạn này nên chị ấy với ông chủ thân như bạn. Bình thường tớ giao tiếp với ông chủ toàn nhờ chị Trân thông dịch giúp. Có việc gì cậu cũng có thể nhờ chị ấy.”

Đường Tư Kỳ: “Cậu định ở Sri Lanka chơi bao lâu?”

Tiểu Phàm thật thà chia sẻ: “Tớ gần như đi hết cái Sri Lanka rồi nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại muốn quay về nơi xuất phát. Cái trấn Negombo này nhỏ nhỏ mà có võ đấy. Đợi khi nào cậu đi hết sẽ hiểu!”

Đúng là bây giờ Đường Tư Kỳ chưa hiểu được thâm ý trong câu nói của Tiểu Phàm vì hôm nay mới là ngày đầu cô đặt chân tới Sri Lanka mà.

Nếu ngay lúc này bảo cô nhận xét về Negombo thì thú thực Đường Tư Kỳ chẳng cảm thấy gì, tại nó cũng bình thường như những làng chài nhỏ bé khác thôi. Bình lặng quá đâm ra không có gì đặc biệt.

Thôi tạm thời bảo lưu, đợi tới khi kết thúc chuyến hành trình Đường Tư Kỳ mới đưa ra nhận xét. Để xem đến lúc ấy cô sẽ đồng tình hay có quan điểm khác với cô bạn Tiểu Phàm đây.

Còn giờ phải quay trở lại hiện thực đã, để xem tình hình chị Trân đi mượn bếp thế nào rồi.

Và không phụ sự kỳ vọng của đám đàn em, chị Trân đã ra tay thì không gì là không thể. Ông chủ khách sạn không những đồng ý cho mượn bếp nấu mà còn hào phóng tặng thêm mấy món ăn vặt đặc sản địa phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận