Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 277 - Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi

Chương 277 - Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 277: Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi

“Kỳ Kỳ lợi hại! Nhiều người như vậy, khung cảnh lộn xộn phức tạp vậy mà vẽ mượt mà như nước chảy mây trôi. Hơn nữa mỗi người mỗi việc, giống như đang xem một bức tranh động vậy.”

“Đúng đúng đúng, tui đồng quan điểm với ông anh bên trên. Rõ ràng bức hoạ là tĩnh nhưng nhìn vào đó lại cảm giác các nhân vật đang di chuyển, đang hoạt động.”

Đường Tư Kỳ đọc hết tất cả các bình luận, không thể không tán thưởng cư dân mạng quá siêu, quá tinh tường.

Đúng là lúc cô tản bộ trong công viên Thanh Minh Thượng Hà, nhìn du khách đi chơi vui quá, người lớn hào hứng, con nít hớn hở thế nên cô rất muốn truyền tải cái năng lượng tích cực ấy vào trong tranh.

Nói đến đây thì phải nhắc đến sự tâm huyết của đội ngũ nhân viên, họ ra sức nhập vai, tỉ mỉ bài trí đạo cụ, thiết kế các buổi biểu diễn sống động, tất cả cộng hưởng lại đẩy cảm xúc của du khách lên cao trào. Thế nên mới có cảnh mấy bạn trẻ xem diễn kịch thích quá, chịu không nổi phải rút điện thoại ra chụp ngay một “pô” check-in, hay không ít người bị thu hút bởi các sạp hàng đủ màu sắc bắt mắt bên đường phải dừng lại chọn mua vài món về làm kỷ niệm, còn có mấy bà mấy chị thích thú trả giá cùng quầy hàng rong như thể đang đi chợ thật, hay một người mẹ ra sức dỗ dành bé gái khóc nhè vì đến muộn không kịp xem xiếc lộn nhào, một ông bố khác thì công kênh cậu con trai trên vai, cậu bé lắc la lắc lư cái đầu cười đến là khoái chí…

Đây cũng là điểm đặc sắc có một không hai của Thanh Minh Thượng Hà đồ, tác giả Trương Trạch Đoan rất siêu phàm, ông ấy miêu tả chi tiết đến từng cử chỉ, nét mặt, mỗi nhân vật trong tác phẩm của ông sống động hệt người thật, có sắc thái biểu cảm, có việc để làm, có nơi để đi. Và Đường Tư Kỳ chỉ đơn thuần là học hỏi theo tiền bối.

Đương nhiên với hai tháng thời gian chắc chắn không thể giống được Thanh Minh Thượng Hà đồ danh chấn thiên hạ, cũng không lột tả hết cảnh đẹp Khai Phong. Nhưng bộ tranh của cô ít nhiều cũng có tác dụng quảng bá một điểm du lịch tuyệt đẹp tới với nhiều người hơn.

Bỗng nhiên màn hình điện thoại nhấp nháy liên tục, bão tin nhắn đổ về

Đậu Mễ: [ Tư Kỳ êiii !!! ]

Đậu Mễ: [ Aloo….alooo…]

Đậu Mễ: [ Có đó không con kia?? ]

Đậu Mễ: [ Con đin này, đang lúc cấp bách tự nhiên lại chạy đi đâu rồi? ]

Đậu Mễ: [ Đại thần Lạc Y lại chia sẻ tác phẩm của mày kìa. Mày vừa đăng lên giây trước là giây sau đại thần nhấn nút chia sẻ luôn, ghê thặc ghê thặc…]

Kỳ Kỳ: [ Đỏ mặt ngượng ngùng.jpg ]

[ Tao cũng không ngờ luôn ấy, 2 tác phẩm liên tiếp, tự nhiên có cảm giác được đại thần chống lưng kkkkk ]

Đậu Mễ: [ Chưa hết đâu, tao thấy bạn của cô Lạc Y ở bên dưới cũng chia sẻ. Toàn là các đại lão trong giới cổ phong thôi đấy. Tao mạnh dạn phỏng đoán phen này chắc chắn sẽ bùng nổ. ]

Đường Tư Kỳ há hốc miệng, vừa vui mừng vừa bất ngờ. Gõ rồi lại xoá, cân nhắc mãi mới viết xong đoạn tin nhắn

[ chắc không đâu…nhưng bộ tranh lần này tao vẽ lâu dã man mày ạ. ]

Đậu Mễ: [ Tao nói thật, mày phải tin tao, mày chắc chắn…trời má, lên hot search weibo kìa, aaaaa, mau mau, mau lên xem… ]

Đậu Mễ kích động đến mức không kịp chia sẻ màn hình, cuống quýt thúc giục Đường Tư Kỳ mau vào weibo.

Đường Tư Kỳ vừa mở lên, đập vào mắt cô là bộ tranh Thịnh thế Thanh Minh Thượng Hà chiễm chệ nằm trong top hot Search.

Trời ơi, tác phẩm của cô lọt top hot search rồi, trời ơi, trời ơi…

Nháy mắt, Đường Tư Kỳ có cảm giác lâng lâng không chân thực.

Kỳ Kỳ: [ Mày ơi, hình như tao đang mơ…]

Đậu Mễ: [ Để tao vào share tranh của mày ké tí Fame, hehehe. Sau này nổi tiếng thì đừng quên người bạn thuở hàn vi này nhé. Má ơi, tao phấn khích quá Kỳ, đứng ngồi không yên luôn ấy.]

Chả riêng gì Đậu Mễ, Đường Tư Kỳ cũng vậy. Cả ngày chẳng làm được chuyện gì khác, cứ ôm khư khư cái điện thoại, nhìn chằm chằm vào bảng hot Search trên Weibo.

[ Thịnh thế Thanh Minh Thượng Hà viên ] cứ trồi lên rồi lại thụt xuống, cuối cùng dừng lại ở vị trí 50. Tuy xếp cuối bảng, nhưng thân là tác giả chưa thành danh lại không bỏ tiền chạy quảng cáo thì được như này đã là kỳ tích rồi.

Đậu Mễ: [ Lau nước mắt.jpg ]

[ Mày lên hotsearch, là đại lão rồi, còn tao vẫn lõm bõm ở chỗ tép riu, cùi bắp, huhu ]

Kỳ Kỳ: [ Tao vừa vào thì tụt hạng cơ mà kích thích phết, kkkk ]

Đậu Mễ: [ Đù, trong một ngày mà lượng fans tăng tận hai ngàn, hiện tại đã đạt mười hai ngàn rồi. Tuyệt thật chứ! ]

Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy quá tuyệt vời. Hôm nay vừa công bố tác phẩm đã có mười mấy khách liên hệ đặt đơn. Tin chắc rằng trong tương lai sẽ có nhiều hơn nữa cho xem.

Lần này bùng nổ đương nhiên rất tốt, nhưng phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi. Muốn có được đẳng cấp thì phải nỗ lực chặng đường dài chứ không chỉ đi tắt đón đầu. Vậy nên Đường Tư Kỳ nghiêm túc nhắc nhở bản thân không được ngủ quên trên chiến thắng cũng không được ỷ tài sinh kiêu mà phải thường xuyên luyện tập, đều đặn trau dồi, cẩn thận chắc chắn.

Đêm khuya, vì vui quá mà Đường Tư Kỳ cứ lăn bên nọ lộn bên kia, cười hềnh hệch mãi mới chịu ngủ. Sáng hôm sau thức giấc, hộp thư Weibo lẳng lặng có một tin nhắn quan trọng

[ Xin chào, tôi liên hệ với bạn từ Phòng Nhân sự của công ty TNHH Phát triển trò chơi Du Cốc. Nhận thấy phong cách vẽ của bạn rất phù hợp với một tựa game cổ phong mà công ty chúng tôi đang phát triển. Chúng tôi rất cần những hoạ sĩ vẽ cổ phong như bạn, rất mong bạn có thể tham gia cùng công ty. Sau khi kết thúc thời gian thử việc, lương cơ bản hàng tháng từ 12.000 nhân dân tệ trở lên, làm tốt sẽ được thưởng thêm. Nếu bạn quan tâm, xin vui lòng gửi hồ sơ về hòm thư công ty theo địa chỉ…]

Mới ngủ dậy lơ mơ chưa tỉnh cộng thêm quả tin nhắn quá mức chấn động, Đường Tư Kỳ ngồi đực mặt trên giường, quên cả vươn vai chào ngày mới.

Du Cốc? Hình như cô đã thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải…

Bạn cần đăng nhập để bình luận