Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 10: Kiếp Trước 1

Chương 10: Kiếp Trước 1Chương 10: Kiếp Trước 1
Dì hàng xóm thấy hai cô bé đáng thương thỉnh thoảng lại cho mấy viên kẹo, ông đội trưởng lén nhét cho hai chị em bánh bao độn, những ngày tháng cùng nhau chia sẻ đồ ăn ngon là kí ức vui vẻ nhất của hai chị em.
Đến khi Lăng Kiều kiếm được tiền, chuyện đầu tiên là đưa cô em gái ngốc đến quán ăn tốt nhất ăn, nhìn em gái ăn đến hai mắt phát sáng, mặc dù không sử dụng thành thạo đũa với thìa nên em làm rơi vãi thức ăn, dây bẩn nước miếng khắp nơi, Lăng Kiều cũng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Suốt bữa ăn, Lăng Kiều săn sóc cho em gái, mình không ăn được bao nhiêu, mấy miếng duy nhất là Lăng Điềm ngốc nghếch cầm thìa gượng gạo đút mấy miếng vào miệng cô ấy, chỉ là không kiểm soát tốt lực tay, một nửa vào trong miệng, nửa còn lại đổ lên mặt, hai chị em nháy mắt thành ra nhếch nhác.
Nhớ lại những ký ức khi đó Lăng Kiều chợt muốn cười, một đời này cha mẹ dường như rất thương yêu hai chị em, nhìn khuôn mặt em gái trắng trắng mập mập là biết ngay, nếu những gì trong kí ức cô ấy không sai thì, sự việc hai chị em rơi xuống nước là khi cô ấy tám tuổi, như vậy hiện tại hẳn là năm 76, nông thôn thời đại này nuôi dưỡng được đứa nhỏ tốt như thế cũng không phải gia đình bình thường có thể làm được.
Điều kiện tốt hơn nhưng em gái vẫn thèm ăn như thế, có lẽ thèm ăn đã trở thành bản tính khắc vào xương cốt rồi, cho dù đi đến nơi nào, ở trong hoàn cảnh gì đều không thay đổi được.
Lăng Kiều vừa thả lỏng, Vạn Kim Chi thấy an tâm hơn.
Ở trong gia đình con gái lớn vô cùng chiều chuộng con gái nhỏ, chỉ cần để cho con gái nhỏ vui vẻ con bé đều chiều theo hết, bao nhiêu đòi hỏi chỉ cần con gái nhỏ muốn là được, mà để đáp ứng con gái nhỏ, một con gà rừng không đủ, thêm một con thỏ béo thì còn tạm, bởi vậy từ trước đến nay Vạn Kim Chi sẽ không vì đứa nhỏ không nghe lời, phá phách nghịch ngợm khắp nơi làm phân tâm, trong con mắt bà, hai đứa nhỏ nhà bà hiểu chuyện biết bao nhiêu.
"Mẹ đi lấy chìa khóa đã nhé, Kiều Kiều Điềm Điềm chờ mẹ một lát."
Vạn Kim Chỉ hai tay ôm hai cô bé nhỏ, không có thêm tay đâu để dành ra đi lấy chìa khóa mở cửa, nên là chỉ đành tạm thời đặt hai cô gái nhỏ trong lông ngực xuống.
'Cạc cạc cạc cạc.'
Hai con ngỗng trắng béo tròn kêu quạc quạc bên cạnh hai cô chủ nhỏ, trời mùa hè nắng gắt, quần áo ướt đẫm của Lăng Kiều với Lăng Điềm đã được hong khô hơn nửa, lúc này không còn cảm giác dính chặt vào người như vừa nãy nữa.
Hai chân Lăng Điềm vừa chạm xuống đất, còn cảm thấy một cảm giác kỳ quái, chỉ là những cảm nhận này không thu hút bằng ngỗng béo trắng.
Ngỗng nhà họ Lăng rất sạch sẽ, lông trắng muốt như tuyết, Lăng Điềm không kiềm được bắt đầu sờ sờ, tưởng tượng đến thịt ngỗng thơm phức dưới lớp lông trắng này, hai con ngỗng ngốc nghếch như thể nhận ra tính mạng mình đang gặp nguy hiểm, đột nhiên ngẩng đầu nhằm vào mông Lăng Điềm mà mổ tới.
"Mẹ ơil"
Lăng Điềm đã từng nghe qua sức chiến đấu của ngỗng nuôi ở nông thôn trước kia, ngỗng trong truyền thuyết nuôi để coi giữ nhà như chó bây giờ, bị ngỗng mổ một phát thôi là đau điếng người. Cô nhảy một bước cao ba trượng, Lăng Kiều với Vạn Kim Chi còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tiểu Bất Điểm lùn lùn mập mập đã cùng với hai con ngỗng chạy quanh sân, người chạy phía trước hai con ngỗng rượt đuổi theo sau, nhìn vừa khôi hài lại thấy thương.
Một hồi vật lộn, rốt cuộc là làm sao vậy.
Lăng Điềm cũng đâu có biết, giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là sao giấc mơ này lại chân thật thế nhỉ, tim sắp vọt ra ngoài luôn rồi, hai bàn tay nhỏ bé liều chết che lấy mông, hai chân chạy như bay, sợ bị ngỗng mổ.
"Đi ra đi ra đi."
Vạn Kim Chi vỗ vỗ đầu, vội chạy đuổi theo con gái, lùa hai con ngỗng sang một bên, còn giả bộ đánh lên người chúng nó mấy cái.
Sao cô ấy có thể quên, mỗi lần chỉ cần con gái chạm mặt mấy con vật trong nhà là lại khiến chúng nó nổi đóa hết lên, đuổi theo mổ con bé, Điềm Điềm bây giờ đã lớn hơn chút, hiểu chuyện hơn rồi, ngoại trừ dùng ánh mắt thèm ăn mà nhìn chúng nó, chứ ít khi thò tay sờ Đại Nga Nhị Nga. Xem ra rơi xuống nước vẫn có phần tác động, làm Điềm Điềm quên mất chuyện quan trọng như vậy.
"Ngỗng hư, ai cho mày dọa Điềm Điềm." Vạn Kim Chỉ lại giả vờ đánh mấy con ngỗng, hai con ngỗng ngốc nghếch oan ức rụt lùi lại lủi vào góc sân, ngay cả tiếng kêu cũng không mãnh liệt được như vừa rồi.
"Điềm Điềm không phải sợ nữa nhé." Vạn Kim Chi thấy cảm xúc con gái đã bình tĩnh hơn, lúc này mới đi đến bên người cô bé vỗ về, cô bé vừa chạy nóng trán đổ đầy mồ hôi, cô ấy vội lấy khăn tay lau đầu giúp cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận