Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 279: Không Hận Chú Đâu 3

Chương 279: Không Hận Chú Đâu 3Chương 279: Không Hận Chú Đâu 3
"Bảo Trân Bảo Châu đã ở nhà cháu một tuần, cha mẹ cháu thấy chú và thím ba bận rộn không có thời gian đón người nên đưa người tới vậy.'
Ác ma nhỏ trong lòng Lăng Điềm cười rất không có ý tốt.
"Chú ba, chú ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, cha mẹ cháu bảo cháu đưa Bảo Trân Bảo Châu tới, tuyệt đối không phải bởi vì lúc trước các chú thím và bà nội bọn họ ép cha làm việc, làm hại ông ấy phá hủy thân thể bởi vậy oán hận các chú, cũng không phải bởi vì lúc trước mẹ cháu muốn làm ăn, chú khuyến khích bà nội cháu đuổi gia đình chúng cháu ra ngoài, lại càng không phải bởi vì chú và cha cháu cùng lúc ghi danh đại học, kết quả cha cháu đậu chú lại không đậu, chú vì thế ghen ghét gia đình chúng cháu đến tết cũng không nguyện ý cùng ăn một bữa cơm với nhà chúng cháu."
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Điềm cứ oang oang nói, sắc mặt Lăng Quốc Phú theo những lời đó của cô, hoàn toàn xanh đen.
Nói một tràng dài như vậy cũng phải thở gấp, Lăng Điềm dừng một chút, lộ ra một tươi cười ngượng ngùng.
"Cho nên thực ra không phải bởi vì cha mẹ cháu bọn họ còn ghi thù đâu, nhưng mà chú ba chú cũng biết đấy, bây giờ cha mẹ cháu đều bận rộn, chị của cháu cũng bận, về phần Tráng Tráng mỗi ngày nó cũng phải học đủ lớp phụ đạo, các chú cũng không nói trước một tiếng đã thả Bảo Trân Bảo Châu ở cửa nhà chúng cháu, thật sự là không ai chiêu đãi các cô, nếu xảy ra chuyện gì, làm sao chúng cháu ăn nói được."
Biểu cảm của Lăng Điềm muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành, cô nhìn chú ba lung lay sắp đổ, cuối cùng bổ sung một câu mang tính tổng kết: "Cho nên, chú ba còn xin chú thông cảm cha mẹ cháu một chút, chú yên tâm, thực sự không phải ghi hận những hành động lúc trước của chú đâu."
Vừa dứt lời, Lăng Quốc Phú ngẩng người, nhìn thấy ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp trong văn phòng, ông ta hận mình không thể bất tỉnh. ...
Trải qua nói chuyện với chị cả, Lăng Điềm đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, thật ra cô hoàn toàn không cần lo lắng hậu quả sau khi từ chối Lăng Bảo Trân.
Cô biết đoạn nói vừa nãy của mình quá mức làm ra vẻ, nhưng không sao cả, cô muốn chính là giúp chú ba tuyên truyền thật tốt một vài chuyện lúc trước ông ta làm ở đơn vị mới thôi.
Chú làm mùng một tôi làm mười lăm, không lý nào gia đình chú ba đối xử với bọn họ như vậy, cô còn cố ky nhân tình thế đạo, dung túng Lăng Bảo Trân ỷ vào tuổi còn nhỏ làm trời làm đất ở nhà bọn họ, cô trực tiếp từ chối Lăng Bảo Trân rõ ràng, ở trong cái nhìn của người bên ngoài có lẽ có chút lạnh lùng, nhưng nếu cô dung túng Lăng Bảo Trân, người ngoài nhìn thấy chính là biểu hiện gia đình bọn họ đều quá mức yếu đuối dễ ức hiếp
[Rf43)—*®ft+-† +®r: Vì bạn làm như vậy nên tôi mới làm như thế, gần nghĩa với ăn miếng trả miếng. ]
Những việc lúc trước Lăng Quốc Phú làm rất nhiều người đều biết, không lý nào ông ta đã đối xử với gia đình bọn họ như thế, cô còn đưa mặt qua cho ông ta tát, chú ba của này của cô sĩ diện như thế, hôm nay chuyện này vừa lan ra sợ là sẽ khiến ông khổ sở thật lâu.
Đúng vậy, bây giờ Lăng Quốc Phú tức giận đến mức muốn chém người.
Từ khi bị đày đến đơn vị nhỏ này, Lăng Quốc Phú cảm thấy mình và đồng nghiệp mới không hợp nhau, ở trong này làm việc, ngoại trừ một số người nhà của lãnh đạo, chả ai có lý tưởng gì, còn có một số người chính là giống như Lăng Quốc Phú chuyên thay bộ phận người nhà lãnh đạo đó làm phần nhiệm vụ của bọn họ.
Người trước mỗi ngày uống trà nói chuyện phiếm ở trong văn phòng, người sau cũng đều là một vài người bằng cấp không cao, lại nhiều đàn ông, khi rảnh rỗi sẽ tụ lại đánh bài là chuyện thường thấy.
Lăng Quốc Phú tự xưng là người làm công tác văn hoá, tuy rằng ông ta chỉ có bằng cấp hai, nhưng đơn giản là bởi vì lúc trước không có duyên tiếp tục đi học, cũng không phải IQ ông ta không được.
Nói như thế nào lời nói dối nói nhiều sẽ thành sự thật, lúc trước khi Lăng Quốc Phú đi học một lần lừa gạt cha mẹ mình thành tích xuất sắc, sau khi thi đại học thất bại, vì an ủi mình lại tìm đủ loại lý do cho mình, dần dà, ngay cả bản thân Lăng Quốc Phú cũng cho rằng ông ta thật sự là một nhân tài ưu tú nhiệt tình yêu thích văn học, tu dưỡng văn hóa cực cao, nhưng bị gia đình chậm trễ.
Ông ta tự xưng xuất sắc đương nhiên chướng mắt những đồng nghiệp của bộ hiện giờ, ông ta cảm thấy mình và những người đó không cùng một đường, mặc dù đến đơn vị mới hai ba năm, đến nay không hề hòa nhập vào, lại bởi vì chỉ cần có thời gian rảnh sẽ cầm một quyển sách xem, bị đội lên biệt hiệu sinh viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận