Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 414: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 4

Chương 414: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 4Chương 414: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 4
"Điềm Điềm, em nói xem ở trong mắt mẹ anh rể có phải đẹp hơn anh không?”
Cô vừa mới nhắm mắt, Phi Túc lại không băn khoăn anh ta xấu hay đẹp trong mắt mẹ vợ nữa mà bẻ cua đi tranh sủng với Tất Thiên Hữu.
Lăng Điềm trợn mắt nhìn trời, hít thở sâu vài hơi, vẫn lựa chọn vỗ về con chó lớn với tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng ở bên cạnh.
"Em thích anh, mẹ em thích em, chỉ cần em vẫn thích anh, mẹ em sẽ vẫn thích anh, anh đẹp hay không, anh so với anh rể đẹp hay không đẹp đều không quan trọng, dù sao trong mắt mẹ cả hai người, chẳng người nào đẹp bằng ba em cả. Bây giờ điều quan trọng nhất là ngủ, nghĩ xem sáng mai anh thức dậy mang theo hai quầng mắt thâm đen, há chẳng phải càng xấu hơn trong mắt mẹ em à, đương nhiên, em sẽ không chê anh đâu."
Lăng Điềm cảm thấy mình như đang nói vè đọc nhịu, suýt nữa làm mình ngất xỉu luôn rồi, cũng không biết người đàn ông bên cạnh có nghe lọt tai không.
[vè đọc nhịu (E19): vè khó đọc do các từ có cách đọc na ná nhau dẫn đến dễ líu lưỡi. ]
"Điềm Điềm, anh cũng thích em."
Sự bày tỏ của vợ là thứ cần phải hồi đáp ngay, Phi Túc nghiêm mặt, nhịn sự xúc động trong lòng lại rồi nói.
Giọng nói khẽ khàng, nếu không phải trong màn đêm yên tĩnh cũng không chắc có thể để người ta nghe được.
Tuy rằng anh ta đã trải qua bao nhiêu thế giới, bản chất vẫn là người đàn ông bên ngoài điềm đạm bên trong điên cuồng mà lại ngượng ngùng.
Qua lời khuyên bảo của vợ, Phi Túc cũng không đắn đo chuyện đẹp hay xấu nữa, dù sao vợ cảm thấy anh ta đẹp thì anh ta cũng thấy mình đẹp.
Còn về mẹ vợ, đó không phải là vấn đề của anh ta mà là vô số ác ý của thế giới này với anh ta.
Không băn khoăn vấn đề này nữa, Phi Túc đương nhiên liên nghĩ đến loại hoạt động nào đó nghe đồn có thể làm người ta hết sức vui sướng.
Vạch ngón tay ra tính toán, cũng đã bao nhiêu năm, anh ta sắp làm hòa thượng suốt nửa đời người của người bình thường rồi.
“Anh làm gì, làm gì thế hả, đừng động tay động chân chứ." Giọng Lăng Điềm hoảng sợ.
"Điềm Điềm, em mềm quá, thơm quá, giống như tên em vậy, ăn rất ngọt."
"Anh dừng tay lại đi, đừng có sờ xuống dưới." giọng nói trở nên có hơi kỳ lạ, trong ngại ngùng mang theo sự chống cự mà lại có vẻ hoan nghênh.
"Điềm Điềm, giọng em hay quá." Hơi thở của người đàn ông càng thêm dồn dập hơn, bầu không khí bỗng chốc trở nên khá ám muội.
Trong gian phòng mờ tối tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên, làm người ta mặt đỏ tim run.
"Không được rồi, không ngủ nữa thì mai thức dậy mang theo hai quâng mắt thâm đen, mẹ sẽ chê anh xấu đó." Người đàn ông quanh năm không ăn thịt, một khi đã khai trai thì không có tiết chế, giọng của Lăng Điềm đã khàn rồi, bàn tay mềm nhữn đang đẩy lông ngực dày rắn chắc của người ở trên kia.
"Không sao cả, dù sao anh xấu sẵn trong mắt mẹ rồi, cho dù có quầng thâm mắt hay không cũng thế thôi.'
Phi Túc ăn được thịt cảm giác những chuyện kia đều chẳng có gì phải vội, anh ta ước gì mình có thể hòa làm một với toàn bộ cơ thể của người con gái dưới thân, chuyện xấu hay không xấu, không thể phân não ra để suy nghĩ chuyện kia nữa rồi.
"Điềm Điềm, em mệt thì ngủ trước đi, anh tự mình động là được rồi."
Người đàn ông không thành thật hôn vào mắt của cô gái nhỏ, lại hôn vào mũi, miệng của cô gái, cảm giác ngứa ngáy râm ran khiến người ta hoàn toàn không ngủ được.
Cả một đêm, Lăng Điềm cảm thấy mình giống như con thuyền cô độc ở trên biển lớn, theo sự kiểm soát của người đàn ông nào đó, trôi nổi lênh đênh.
Tách phòng, nhất định phải tách phòng, nếu không thì cuộc sống này không phất lên được.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Điêm Điềm trước khi cô ngủ. ...
Theo phong tục của Lăng Quốc, chàng rể mới gả đều phải dậy sớm làm một mâm cơm cho cả nhà, sau đó lại cùng với người lớn trong nhà đi kính trà và khấu đầu trưởng bối ở trong tộc.
Ba mẹ của Vạn Kim Chi đã mất từ lâu rồi, bà ấy là thợ săn đi săn bắn ở dưới chân núi để kiếm sống. Nhưng ở trong thôn, bà ấy còn có không ít họ hàng, chuyện nấu bữa sáng có thể miễn nhưng lễ nghi kính trà cho họ hàng quả thật không thể miễn được.
Do đó thấy sắp đến giờ rồi, Vạn Kim Chi liên gõ cửa phòng của con gái.
Lăng Điềm đang được Phi Túc chăm sóc mặc quân áo cho, sau đó dìu dậy.
Chao ôi, quầng thâm đen dưới mắt kia, trái ngược với tinh thần phơi phới của Phi Túc, trông giống như đã uống thuốc tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận