Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 181: Truyên Thuyết 2

Chương 181: Truyên Thuyết 2Chương 181: Truyên Thuyết 2
"Con trai, ba con để con đi học không phải vì muốn con thực sự học nên điều gì."
Phi Lôi Đình vòng vo mở lời dạo đầu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của con trai, anh ta cũng không biết nên khuyên ngăn cậu thế nào cho phải, phần lớn thời gian trong ngày Phi Túc đều cùng anh ta lăn lộn với bọn gia súc, thành tích học tập thuộc hàng trung bình, với trình độ hiện tại thi vào một trường cấp ba bình thường thì còn có thể, nếu muốn thi vào trường cấp ba trọng điểm như Nhất Trung thì có hơi khó nhắn.
"Ba, ba đừng khuyên con nữa, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ rồi báo hiếu cho ba."
Phi Túc đã nghe ngóng qua, ba vợ tương lai của cậu là sinh viên, một gia đình có truyên thống thư hương như thế chắc chắn sẽ rất chú trọng đến thân phận con rể, tuy công việc nhà mình không thể đổi nhưng cậu có thể thi vào một trường đại học tốt thế thì sau này cậu mới xứng với cô gái nhỏ của mình.
Anh ta nào cần con trai học hành giỏi giang rồi báo hiếu cho mình, lão Phi gào thét trong lòng, nhịn không được mà nắm bả vai con trai kêu gào.
"Nhưng con là người kế thừa trại chăn nuôi heo!"
Nghĩ lại thì có hơi không đúng nên anh ta lại bồi thêm một câu: "Còn có trại nuôi dê và bò, nếu con thích gà vịt hay ngỗng gì đó thì ba mở thêm trại nuôi gà vịt với ngỗng cho con là được rồi."
Đời đời kiếp kiếp, nhà họ chẳng có ai học hành giỏi giang, con trai, con không thể vứt bỏ truyền thống nhà họ Phi chúng ta được!!!
Khối tài sản nghe qua có vẻ rất dọa người nhưng lỡ đâu vẫn có chút cảm giác không đủ thu hút người khác thì làm thế nào bây giờ, người đàn ông chăm lo cả trại chăn nuôi, nghe thôi cũng thấy chẳng có gì lớn lao.
"Ba yên tâm đi."
Phi Túc lại nghĩ, mẹ vợ mở tiệm bán thịt kho thế thì con trai của một ông chủ quản lý trại chăn nuôi lớn cũng rất có sức cạnh tranh đấy chứ, nhưng chủ tịch đã từng nói, phải nắm chặt hai tay, giờ cậu không chỉ phải học thật tốt bản lãnh tổ tiên truyền lại mà còn phải học tập thật chăm chỉ.
Thế thì sau này cậu không những có thể lấy lòng mẹ vợ còn có thể lấy lòng ba vợ, quả là tốt đủ đường.
Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của con trai, lão Phi rơi vào tuyệt vọng, anh ta nghĩ tới nghĩ lui không biết nên dùng cách gì để kéo con trai về con đường chính đạo. ...
"Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ, tre xanh mới mọc mềm mại rườm rà. Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã. Như đã cắt và dũa học tập đạo lý. Như đã dồi mài lo việc tu thân. Người ấy rất trang trọng uy nghiêm. Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ. (Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã, thì dân chúng rốt cùng không thể quên người được."
Một cô gái xinh đẹp nhã nhặn đang đứng cạnh giá sách trong thư viện, cơ thể hơi nghiêng ra ngoài nhìn trộm Lăng Quốc Đống đang xem một cuốn sách nước ngoài dày cộm và khá nổi tiếng, cô ta nhịn không được mà nhỏ giọng tán thưởng, khuôn mặt nhiễm chút sắc hồng.
"Chi Kỳ, nhìn gì thết"
Lúc tâm hồn Lâm Chỉ Kỳ còn đang lơ lửng ngoài cửa sổ thì sau lưng cô ta bỗng dưng xuất hiện thêm một người, người đó vỗ vai phải của cô ta một cái, dọa cô ta giật nảy mình. "Đó chẳng phải là nam thần kiêm tài tử năm ba khoa tiếng Anh của trường chúng ta à? So với mấy bạn nam cùng khóa cùng ngành với chúng ta thì quả nhiên là đẹp mắt hơn nhiều." Cô gái mới đến ban nãy nương theo ánh mắt của cô ta mà nhìn thử, thấy người đàn ông ngồi phía đối diện thì rành rõi nói.
"Chỉ tiếc là hoa đã có chủ, chúng ta dù thích cũng vô dụng thôi."
"Đàn anh có vợ rồi? Cũng học trường chúng ta sao?" Lâm Chi Kỳ tò mò hỏi, cô ta đã chú ý tới người đàn anh đó từ rất lâu rồi, mỗi ngày anh sẽ tới thư viện, thỉnh thoảng chỉ mượn sách xong rồi đi, thỉnh thoảng sẽ giống hôm nay, ngồi trong thư viện đọc sách, một khi ngồi là ngồi hẳn nửa ngày trời.
Dù tới bây giờ cô ta còn chưa thấy anh ta mở miệng nói chuyện bao giờ nhưng chỉ cần anh ta ngồi đó thôi cũng khiến người khác vui vẻ trong lòng, dần dần, Lâm Chi Kỳ tạo thành thói quen, mỗi ngày đều tới thư viện đi loanh quanh, may mắn thì có thể gặp được anh ta.
Cô ta cũng không hiểu sao mình phải làm vậy, có lẽ cô ta nghĩ, nhỡ đâu anh ta chưa có vợ, không có người yêu thì bọn họ sẽ có cơ hội tiến tới với nhau, cô ta len lén để ý người ta hơn hai tháng trời, đến nay vẫn chưa đủ dũng cảm tới gần anh ta, hay nói với anh ta câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận