Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 197: Tìm Người Thân 2

Chương 197: Tìm Người Thân 2Chương 197: Tìm Người Thân 2
Lăng Quốc Đống thích những người có tính cách thẳng thắn, lập tức đồng ý ngay, hơn nữa trong nhà vốn dĩ đã có 3 đứa nhỏ cần phải dạy, thêm một đứa nữa cũng không sao.
Một bữa ăn cả chủ lẫn khách đều vui, duy chỉ có một điều khiến Phi Lôi Đình lo lắng đó là đứa con trai ngu ngốc, nó không nói gì với cô gái mà mình thích cả. Nếu không phải đã xác nhận cô gái mà nó thích chắc chắn là Điềm Điềm thì anh ta còn tưởng thật ra con trai mình mình thích cái bát ăn cơm của nhà họ Lăng cơ.
"Anh có muốn ăn thêm một bát nữa không?”
Lăng Điềm nhìn Phi Túc để bát xuống, đây là bát thứ 2 của anh nhỉ, bát cơm nhà họ có kích cỡ như bát ăn bình thường, hai bát nhiêu nhất cũng chỉ 3, 4 lạng gạo, theo như Lăng Điêm nhớ, với cỡ bát này, mức ăn ở trường của Phi Túc ít nhất 4, 5 bát.
Khách đến nhà ăn cơm không thể người ta bụng đói được, hôm nay Lăng Điềm đã nấu thêm 5 thưng[1] gạo để nhỡ không đủ ăn.
[1] dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 đấu
"Không cần, anh ăn no rồi."
Giọng nói thật ngọt ngào, trong lòng Phi Túc hiện giờ cứ như có một con mèo cào theo nhịp tim của cậu, nhưng dù đầu óc có loạn đến đâu, ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra nghiêm túc.
"Phụt...'
Phi Lôi Đình đang ăn canh, suýt nữa phun hết cả ra.
Cái bát như này ăn hai đũa là xong, thằng con trai của anh ta nói nó ăn no rồi, ôi mẹ ơi, buồn cười quá.
"Ba, ba ăn canh cẩn thận kẻo bị sặc." Phi Túc chau mày võ lưng cho ba, ai không biết cứ tưởng cậu mới là người lớn, còn Phi Lôi Đình là đứa con trai vừa không hiểu chuyện vừa không biết cách ăn uống.
"Khu khụ khụ, canh cá ngon quá, chưa bao giờ ba được ăn món canh cá ngon thế này." Phi Lôi Đình hung hăng đạp đứa con trai bất hiếu ở dưới bàn.
Thích con gái nhà người ta bèn giãm đạp lên cha mình mà quên mất khi nãy ai đã nói nhiều để giúp con. Đúng là chọc tức ba nói
Lăng Quốc Đống không phát hiện cơn phong ba bão táp ngấm ngầm của hai cha con, nghe Phi Lôi Đình khen con gái mình, trong lòng vui như hoa.
"Canh này là do Điềm Điềm nấu, con gái tôi thích mày mò nấu nướng lắm, không chỉ có thế, các món đặc sắc của quán đồ ăn nhà tôi đều là công thức của Điềm Điềm."
Ba mẹ ai cũng thích nghe người khác khen con cái của mình, ngay cả Lăng Quốc Đống đến từ thế giới huyền ảo cũng không ngoại lệ.
"I"
Việc này nằm ngoài dự đoán của Phi Lôi Đình, không ngờ con trai của mình lại có mắt nhìn tốt đến thế, nếu có thể lấy được người vợ như vậy, anh ta sẽ không cần phải nghĩ đến chuyện hai cha con nên ăn gì hăng ngày nữa.
Trong lòng Phi Lôi Đình bùng lên ngọn lửa dữ dội, anh ta quyết định chọn cô con dâu này. Phi Túc nghe thấy thế vẫn không có gì thay đổi, cô gái mà cậu thích có giỏi hơn nữa cũng là điều hiển nhiên. ...
Kể từ hôm đó, hai gia đình đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Nhà họ Phi bán thịt heo với giá thấp hơn nữa cho nhà họ Lăng, có qua có lại, Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống cũng thường mời hai ba con không có ai nấu cho ăn đến nhà để thay đổi khẩu vị.
Tuy mỗi lần đến nhà họ Lăng ăn cơm xong, hai cha con vẫn phải về ăn thêm một nồi cơm nữa, nhưng nói chung là thấy niềm vui không nỗi vất vả.
"Sao hôm nay vui thế? Lẽ nào có đột phá gì à?"
Phi Lôi Đình nằm trên ghế sofa, nhìn con trai của mình đi từ ngoài vào, trên mặt mang theo nụ cười xưa nay chưa từng thấy khiến ba cậu rất bất ngờ.
Nghĩ lại những chuyện gần đây, e là cũng chỉ có cô bé nhà họ Lăng mới có thể khiến con trai vui như thế.
"Dạ.
Cậu thiếu niên ngây ngô hơi xấu hổ, có những chuyện khó nói với người khác nhưng lại có thể nói với ba mình.
"Sao lại có đột phá?" Phi Lôi Đình phấn chấn ngồi dậy nhìn con trai.
"Điềm Điềm gọi con là anh Phi Túc." Phi Túc lâng lâng, nước da màu bánh mật hơi ửng đỏ, trên mặt chỉ thiếu mỗi dòng chú thích "tôi đang high”.
"Chỉ vậy thôi?" Phi Lôi Đình dở khóc dở cười, với mối quan hệ của hai gia đình, Điềm Điêm gọi cậu một tiếng anh Phi Túc không phải là chuyện rất bình thường sao, anh ta còn tưởng là cái gì đột phá thực chất cơ chứ.
Phi Túc nhìn phản ứng của ba rồi thu lại nụ cười trên mặt. Bây giờ Điềm Điềm của anh ta mới có mấy tuổi, ba cậu còn muốn hai người có tiến triển đột phá gì nữa.
"Cầm thú!"
Cậu khinh bỉ nhìn ba mình rồi lượn về phòng. Cậu muốn kiểm kê tài sản hiện có trong tay để đi mua một cái máy ghi âm, lần tới Điềm Điêm gọi cậu là anh Phi Túc lần nữa, cậu sẽ ghi âm câu nói ấy. Sau này không có Điềm Điềm ở đây, cậu có thể phát đi phát lại, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận