Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 198: Tìm Người Thân 3

Chương 198: Tìm Người Thân 3Chương 198: Tìm Người Thân 3
"Thằng nhóc thối tha."
Phi Lôi Đình đứng dậy, cầm chiếc dép ở dưới đất lên, ai là cầm thú hả, sao anh ta lại thành đồ cầm thú rồi, anh ta nhất định phải bắt con trai nói cho rõ. Nhưng nghĩ đến từ này sao lại thấy quen tại vậy nhỉ...
"Cho hỏi có phải giáo sư Hải Đại Phú và giáo sư Lan Tú Mai ở thôn này đúng không?”
Hôm nay có người lạ nói giọng ngoại tỉnh đến thôn Đường Thạch, vừa đến đã hỏi Hải Đại Phú và Lan Tú Mai, cũng không biết có quan hệ gì với hai ông bà ấy.
"Mấy người là ai? Tìm họ có việc gì?"
Uông Hữu Quý ngồi trong phòng làm việc của ban quản lý đại đội, nhìn đôi vợ chồng trung niên ăn bận chỉnh tê, trông rất có học thức và hai đứa nhỏ trông có phần kiêu ngạo đứng cạnh hai ông bà, trong lòng lờ mờ đoán ra nhưng không dám khẳng định.
Chắc không phải là thằng con trai tàn nhẫn của giáo sư Hải đấy chứ. Người như vậy lấy đâu ra mặt mũi mà mò đến đây.
"Tôi là con trai của giáo sư Hải. Tôi tên là Hải Bác Xương, đây là vợ tôi, chúng tôi đến là để đón ba mẹ vê." Hải Bác Xương không hề tỏ ra hổ thẹn như thể người đàn ông đích thân tố cáo ba mẹ mình không phải anh ta vậy.
Uông Hữu Quý khó chịu, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
"Vợ chồng giáo sư Hải đã rời khỏi thôn chúng tôi hơn nửa năm nay rồi, tôi cũng không rõ bây giờ bọn họ đang ở đâu nữa." Uông Hữu Quý không muốn để những kẻ phiền phức này đến tìm cháu gái xa của ông ta, lập tức giả vờ không biết gì.
Hải Bác Xương chau mày, anh ta đã nhờ vả rất nhiêu mối quan hệ mới biết sau khi bản án được sửa lại, ba mẹ mình đã ở lại một làng quê nhỏ dành cho các cán bộ cải tạo, thế nhưng người ở trước mặt lại nói với anh ta ba mẹ anh ta đã rời khỏi đây lâu rồi.
Trực giác mách bảo anh ta đối phương đang nói dối, nhưng nơi hoang vu hẻo lánh có nhiều kẻ gian xảo nhất, người trước mặt tốt xấu gì cũng là đội trưởng đội sản xuất, anh ta cũng không dám nói điều quá đáng với người ta.
"Nếu vậy thì ba mẹ tôi có thân quen với ai ở thôn không? Chưa biết chừng sẽ có người biết bọn họ hiện đang ở đâu.' Hải Bác Xương biết ba mẹ chắc chắn đang giận anh ta, nhưng khi đó anh ta cũng không còn cách nào khác, nếu anh ta không đứng ra vạch rõ giới hạn với họ trước, đến lúc đó anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
Anh ta là con một của nhà họ Hải, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nếu anh ta cũng bị điều về nông thôn mà công việc đồng áng lại nặng nhọc, anh ta đoán mình sẽ không trụ nổi tới ngày bản án được sửa lại.
Chuyến này đến đây, Hải Bác Xương đã chuẩn bị sẵn sàng bị ba mẹ chửi mắng, bị đánh bị chửi thế nào anh ta cũng chịu được, anh ta tin ba mẹ chỉ là tức giận nhất thời, đến cuối cùng khi thấy cháu trai cháu, bọn họ sẽ tha thứ cho anh ta.
Lúc này Hải Bác Xương vẫn chưa biết người ba người mẹ luôn tha thứ cho anh ta dù anh ta làm sai đến đâu đã chết trong cơn đại nạn kia từ lâu.
"Tôi không rõ, thôn chúng tôi không thân với hai ông bà ấy." Uông Hữu Quý không nể nang gì, khinh bỉ nhìn hai vợ chồng, sau đó rất thiếu kiên nhẫn mà cầm quyển sổ và cây viết chấm công điểm rồi đi ra ngoài.
"Ra ngoài, bây giờ tôi phải khóa cửa rồi."
Giọng ông ta khó chịu khiến hai vợ chồng Hải Bác Xương tức đến tím người.
"Rầm...' Sau khi gia đình kia vừa ra ngoài, Uông Hữu Quý đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi một mạch.
"Cái nơi rách rưới gì thế này. Ba mẹ anh cũng thật là, yên phận làm giáo sư thì không làm, cứ phải ở cái thôn quê tồi tàn này, bây giờ đi đâu cũng không biết. Anh là con trai duy nhất của bọn họ, bây giờ thì hay rồi. Mấy căn nhà được trả lại khi đó sắp bán rồi, cả nhà mình không còn nơi nào để ở nữa."
Vợ của Hải Bác Xương không nhịn được mà trách móc, đặc biệt là sau khi đôi giày da cừu mới mua của cô ta nhiều lân đã giãẫm phải phân gà, cơn giận càng được đẩy lên tới đỉnh điểm.
"Hải Bác Xương, tôi nói cho anh biết, mấy món đồ cổ lén giấu khi đó cũng hòm hòm rồi, nếu còn không tìm ra ba mẹ anh, chỉ dựa vào số lương ít ỏi của anh, chúng ta không sống nổi nữa đâu. Anh không quan tâm người vợ này thì cũng phải nghĩ đến Huyên Huyên và Thần Thần, bọn nó không thể sống vất vả được."
Lời than vãn của vợ khiến Hải Bác Xương cũng trút giận lên ba mẹ mất hút không thấy bóng dáng đâu của mình, tiếc là bây giờ ngay cả bóng cũng không tìm được, muốn trách cũng không có ai để trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận