Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 139: Người Giàu 1

Chương 139: Người Giàu 1Chương 139: Người Giàu 1
Vợ Uông Hữu Quý thấy ông ta ngoan ngoãn, không đi lấy lại điếu thuốc mà bị mình ném sang một bên, trong mắt bà ta hiện lên một tia yên tâm, bà ta cầm lấy sợi len đã đan được một nửa, vừa đan quần len cho cháu trai, vừa nói chuyện với ông ta về những chủ đề mà phụ nữ trong làng tụ tập nói trong những ngày này.
"Bọn tôi cũng không phải không thật sự yên tâm về đứa trẻ Quốc Đống này, cậu ta không giống với đám người của nhà họ Lăng kia, đứa trẻ này lương thiện, biết ơn, nhưng mà ông xem Kim Chi nuôi đàn ông này như thế nào, trắng trẻo, trắng hơn mấy cô vợ nhỏ trong thôn nữa, cũng không kém hơn so với thanh niên trí thức, bây giờ còn thi đỗ đại học, không bao lâu nữa là đi học đại học rồi, trong đại học có biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chứ, một bên là người vợ tào khang không học hành, ở dưới quê làm ruộng, một bên là nữ sinh đại học cũng học đại học, xinh đẹp, điềm đạm nho nhã, sự mê hoặc lớn như thế, lỡ như cậu ta động lòng thì sao."
Vợ Uông Hữu Quý lẩm bẩm, dáng vẻ lo lắng thay cho Kim Chi, Uông Hữu Quý thấy vợ mình như thế, cũng không nhịn được cười.
"Còn người vợ tào khang nữa chứ, bà nhìn dáng vẻ của Kim Chi người ta thử, gọt giữa ra được cái từ này hay thật."
Uông Hữu Quý thì bồn chồn, với dáng vẻ, tướng mạo đó của cháu gái ông ta, biết bao nhiêu chàng trai trong thôn nhìn Lăng Quốc Đống với đôi mắt ganh tị, ông ta không tin, người học đại học đều xinh đẹp, có thể áp đảo được đứa cháu gái này của ông ta.
"Ai biết được chứ, đàn ông các người không phải thích nhất là có mới nới cũ sao, hoa nhà làm gì đẹp bằng hoa dại, hôm qua tôi thấy ông lén lút liếc nhìn cô con dâu nhà họ Trương mấy lần, sao nào, cảm thấy hoàng mặt bà nhà ông không vừa ý nữa rồi?"
[Hoàng mặt bà: ở đây chỉ người phụ nữ đã trở nên già và xấu xí. ]
Ánh mắt vợ Uông Hữu Quý nhìn xa xăm, nhìn đến nỗi Uông Hữu Quý lạnh toát cả người, suýt chút nữa không nằm được, bật dậy khỏi giường.
Tại sao vô duyên vô cớ cái họa này lại ập đến người mình rồi chứ. Con dâu nhà họ Trương rốt cuộc là trông như thế nào, ông ta cũng không nhớ nữa đấy, không thể bị oan như thế được.
Vợ Uông Hữu Quý cũng biết cách đối nhân xử thế của đàn ông nhà mình như thế nào, lời vừa nãy chẳng qua chỉ đơn giản là lời tức giận.
"Hơn nữa, người xưa nói rất hay, kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách, người có học thay lòng nhiều nhất, nhìn xem những thanh niên trí thức kia, người nào người nấy cũng không đáng tin."
Vợ Uông Hữu Quý nói rất ngang ngược, quơ đũa cả nắm, đánh đồng hết cả đám thanh niên trí thức, cũng hết cách, ai bảo cô con gái nhà ông Trần bị đàn ông ruồng bỏ đó còn phải gọi bà ta là dì họ, bà cụ nhà họ Trần là chị họ của vợ Uông Hữu Quý, mấy ngày nay thường xuyên tìm đến bà ta khóc lóc kể lể, làm vợ Uông Hữu Quý cũng oán hận đám thanh niên trí thức kia luôn.
Nghe vợ mình nói vậy, Uông Hữu Quý cũng không kìm được mà thở dài một tiếng, không phải mấy ngày nay bà ta đang buồn râu về những chuyện này sao.
"Bà cũng đừng lo lắng chuyện của Quốc Đống với Kim Chi nữa, nếu như cậu ta thật sự dám làm ra chuyện có lỗi với Kim Chỉ, tôi không lo cho Kim Chi, chỉ lo cơ thể nhỏ bé đó của Quốc Đống đủ cho Kim Chi đấm vài đấm."
Cổ họng ông đội trưởng ngứa, không kìm được mà đưa tay về phía tẩu thuốc đó.
Thanh niên trí thức à, người nào người nấy cũng lanh lợi cải
Xịch xịch, căn phòng tràn ngập khói thuốc, vợ của Uông Hữu Quý thấy ông ta lại hút thuốc, bà ta không thèm nói đến ông ta nữa, bước ra ngoài với một chiếc quần len dệt được một nửa và một cuộn chỉ.
Chủ đề vừa nãy của ông chồng đã nhắc bà ta rằng, người ta lén lút lấy tiền của vợ, Lăng Quốc Đống dám ngoại tình thì chết chắc rồi. Anh ta nhất định sẽ không dám, mấy bà già như bà ta có thể bớt lo rồi.
Ha hai
Uông Hữu Quý nhìn người vợ hùng hùng hổ hổ rời đi, ông ta cười hiện ra vài đường nếp nhăn ở khóe mắt, đám đàn bà đó đúng là rảnh rỗi rồi nói chuyện linh tinh.
Nhưng mà nhớ lại vấn đề đau đầu lúc nãy, Uông Hữu Quý chau mày lại, hút vài ngụm thuốc rồi thở dài một tiếng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, rời khỏi thành phố mà mình sinh ra và lớn lên, để đến thôn quê căn cỗi, làm công việc lao động chân tay nặng nhọc, đổi lại là ai cũng sẽ vắt óc nghĩ cách rời khỏi. Huống hồ bên đó cũng có người thân của họ, có cha mẹ, anh chị em không thể cắt đứt của họ.
Trong lòng Uông Hữu Quý rất rõ, chuyện của con rể nhà họ Trần đó tuyệt đối không phải ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận