Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 171: Chia Nhà 1

Chương 171: Chia Nhà 1Chương 171: Chia Nhà 1
Trong lòng vừa đồng tình, lại thương cảm, đám người vây quanh hai vợ chồng dặn dò thêm vài câu bấy giờ mới chịu thả người đi.
Lăng Kiều một tay dắt em gái, một tay giữ em trai, một đời này dường như cô ấy không phải làm gì hết, chỉ dựa vào người ba phúc hắc cùng với mẹ ngốc cũng đã đủ trừng trị cho người một nhà kia ngoan ngoãn nghe theo, cho nên rốt cuộc mục đích cô ấy sống lại là gì, là đến hưởng cuộc sống yên vui sung túc sao...
"Đừng thấy chính sách hiện nay đã tích cực khuyến khích chế độ tư hữu về kinh tế, trên thực tế không ai biết chính sách giai đoạn sau sẽ còn có những biến chuyển ra sao, mọi người còn nhớ nhóm người lúc trước bị điều xuống thôn chúng ta tiếp nhận cải tạo không, lúc ấy nào là giáo sư, lãnh đạo đảng, ai ngờ được bọn họ cũng có ngày bị thất thế, là tội phạm bị cải tạo bị đẩy đến thôn chúng ta gân mười năm, chính sách thay đổi xoành xoạch, anh hai chị dâu đang là tiểu thương, nhỡ đâu chính sách trở lại như lúc xưa, đứng mũi chịu sào chính là bọn họ, không chừng còn liên lụy cả nhà chúng ta trở thành giai cấp phản nghịch..."
Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đưa theo mấy đứa nhỏ còn chưa kịp vào cửa đã nghe trong nhà truyền ra âm thanh hùng hồn cao vút, người nói chuyện đúng là con trai thứ ba nhà họ Lăng, Lăng Quốc Phú.
Lại nói, từ khi tin tức Lăng Quốc Đống thi đỗ đại học mà Lăng Quốc Phú thi trượt truyên ra khắp đầu thôn cuối xóm, hai anh em chưa ngồi với nhau ăn được một bữa cơm nào ngon lành, cho dù là ngày tết ngày nhất, chỉ cân Lăng Quốc Đống xuất hiện một cái là Lăng Quốc Phú sẽ tránh đi ngay, nếu không thì là Lăng Quốc Phú ở lại dùng bữa, vợ chồng con cái nhà Lăng Quốc Đống đến đưa quà xong bị bà Từ đuổi khéo đi, dù sao hai anh em như thể đang trong tình trạng cả đời sẽ không qua lại với nhau.
Tuy rằng tình cảnh này hết thảy đều là Lăng Quốc Phú khơi ra.
Vốn ông cụ đặc biệt gọi điện thoại đến gọi Lăng Quốc Đống về nhà anh ta đã thấy có gì đó không bình thường, từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ tổ chức lễ mừng thọ, nguyên nhân là vì tổ chức lễ chúc thọ tốn tiền phí của, ông cụ xót con cả, không nỡ khiến cho anh ta không dưng tiêu những khoản vô bổ như thế, cho nên mỗi lân đến dịp hai ông bà chỉ đòi hỏi Lăng Quốc Đống mua quà cáp đến hiếu kính, về phần tiệc rượu vân vân mây mây, trước đến nay chưa tổ chức bao giờ.
Bây giờ lại ngàn căn vạn dặn gọi bằng được Lăng Quốc Đống về nhà, còn nói cái gì mà đừng đày đọa bọn nhỏ, để vợ anh ta ở lại thành phố trông bọn trẻ không cần về, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Bởi vậy Lăng Quốc Đống không chỉ vê mà còn đưa theo cả vợ con về, hơn nữa còn ngang nhiên chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn cùng quà mừng, muốn để xem ba mẹ rốt cuộc muốn bày trò gì.
Bây giờ xem ra, tin tức nhà mình mở quán ăn ở thành phố đã bị chú ba biết, cũng phải thôi, không có bức tường nào không lọt gió, Lăng Quốc Phú ở huyện bao nhiêu năm, hoặc ít hoặc nhiều cũng tạo được một số mối quan hệ với bạn bè trong giới kinh doanh, có lẽ một người bạn nào đó của anh ta tình cờ đến thành phố bắt gặp, cũng không phải là không có khả năng.
Không biết lần này về là muốn hỏi tội hay là đòi hỏi lợi ích đây.
Lăng Quốc Đống nhíu mày, kéo tay vợ đi vào trong nhà.
Anh hai anh ta...
Vất vả lắm Lăng Quốc Phú mới bắt được thóp anh hai anh ta định bụng kể lể trước mặt ba mẹ một phen thì bất chợt thấy nhân vật trung tâm trong câu chuyện của mình đưa theo vợ anh ta và đám nhỏ đi vào.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như lúc ban đầu của chị dâu, hai chân Lăng Quốc Phú mềm nhũn, thiếu chút nữa thì khụy xuống trước mặt cô ấy.
Không phải đã dặn ba mẹ bảo anh hai đừng đưa vợ về rồi sao? Trước kia anh ta còn cảm thấy anh hai hiếu thuận đến đần độn càng dễ lừa gạt, hiện giờ xem ra chính anh ấy mới là người khôn khéo nhất ấy chứ.
Lăng Quốc Phú thầm oán hận trong lòng, nhưng nhìn thấy Vạn Kim Chi thì khép nép đứng vào một góc, cho dù có bao nhiêu không vừa lòng thì cũng không dám mở miệng oán trách.
"Quốc Đống, những gì thằng ba nói có đúng không."
Ông cụ Lăng nổi trận lôi đình, thằng hai tốt số thi lên được đại học, được làm sinh viên lại không ngoan ngoãn mà trân trọng đi, còn học đòi làm cái gì mà kinh doanh hộ gia đình, lại vừa tức thằng con không nghe lời ông ta nói, ngang nhiên dẫn con dâu về theo.
"Mày về dẹp ngay cái quán xá gì đó kia ngay, nhà họ Lăng chúng ta tam đại bần nông, mấy đời chưa từng muốn làm con cháu dòng dõi tư bản chủ nghĩa, nhà chúng tôi không chứa nổi loại người ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận