Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 170: Mừng Thọ 2

Chương 170: Mừng Thọ 2Chương 170: Mừng Thọ 2
"Sinh viên đại học về rồi đấy à."
Lăng Quốc Đống đưa vợ con trở về thôn đúng lúc gặp phải một nhóm thôn dân đi làm về, thân thiết chào hỏi họ.
Mặc cho thế giới bên ngoài kia đã thay đổi thế nào, thì đối với thôn trang nhỏ này mà nói cuộc sống không khác những năm qua là bao, điểm khác biệt duy nhất là có đôi khi vào thành mua đồ không cần phải xuất trình hóa đơn nữa chỉ cần có tiền là được.
Và còn có chợ phiên trước kia chỉ mở nửa tháng một lần thì giờ đây tân suất xuất hiện thường xuyên hơn, phần đất trong nhà có rau củ trái cây gì tươi tốt, hoặc là gom góp tích cóp được trứng gà trứng vịt, thì mang lên chợ phiên trấn trên bán, không còn phải nơm nớp sợ người ta phạt.
Người dân thôn Đường Thạch rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, được ăn no mặc ấm, bọn trẻ có cơ hội đến trường học đầy đủ, tương lai thi lên trung học hay là cao học bọn họ cũng đã thỏa mãn rồi, hiện nay Lăng Quốc Đống được xem là người có tiền đồ nhất trong thế hệ thanh niên trẻ tuổi trong thôn, mọi người vẫn cứ đối đãi thân thiết với anh ta như hồi nào, không ghen ghét đố kị.
"Cẩn thận đấy, thằng ba nhà các cậu cũng đã về rồi đó, mặt khó coi lắm à, lúc chú với thím đi ngang qua nhà mấy đứa hình như còn nghe thấy mọi người trong nhà đang nói chuyện mà có nhắc đến tên cháu ấy, không biết đang ấp ủ âm mưu gì."
Có một ông chú khoảng năm mươi tuổi tiến lại gân nhỏ tiếng dặn dò Lăng Quốc Đống, nhưng nhìn sang Vạn Kim Chi đang đứng cạnh Lăng Quốc Đống lại cảm thấy lời nhắc nhở của mình có vẻ không cần thiết.
"Cháu cảm ơn chú."
Trong mắt Lăng Quốc Đống hiện lên nét ưu thương, nhìn mọi người tỏ vẻ cảm kích.
"Cái gì mà ơn với huệ, chỉ là chúng ta nhìn đám người kia không thuận mắt thôi." Ông chú nọ thầm thì, sau đó nhìn đến túi lớn túi nhỏ bọn họ cầm trong tay.
"Trước kia ba cháu chưa từng tổ chức lễ mừng thọ bao giờ, lân này ông ấy muốn tổ chức một cuộc hội họp gia đình lớn, cháu và Kim Chi lên huyện mua ít thịt cá về, vẫn còn tươi đó , cộng thêm một khối vải bông màu lam nữa, vừa đủ để may cho ông ấy một bộ đồ mới."
Trên mặt Lăng Quốc Đống còn mang theo nụ cười, dù người làm ba như Lăng Hữu Điền rất xem nhẹ thằng con trai này của ông ta, nhưng so ra thì, sợ chỉ có người con trai này hiếu thuận nhất.
Thôn dân cảm thán hai ông bà già kia mắt mù không biết hưởng phúc, có thằng con trai hiếu thảo như vậy còn cứ đẩy ra ngoài, trong lòng thổn thức không thôi. Nhớ lại ngày hôm qua cậu con trai thứ ba nhà họ Lăng về, đưa theo vợ với con gái, nhưng hai tay trống trơn, rõ ràng là nói về chúc thọ, này nói ra có khác gì tới cửa tống tiền không.
Hai nhà mang ra so sánh, cao thấp thế nào nhìn qua là thấy rõ.
"Cháu mang đến nhiều thịt cá quá rồi đó, các cháu bây giờ lên sống ở thành phố, chỉ dựa vào ít trợ cấp của cháu sống không dễ dàng, chỗ thức ăn này đừng đưa hết qua bên kia, giữ lại một ít cho bọn nhỏ dùng đi."
Cho dù là ông lão lớn tuổi cũng không nhìn nổi Lăng Quốc Đống hiếu thảo đến ngu muội, không nhịn được nói nhiều mấy câu. "Ba mẹ của cháu ấy à, haiz, chú cũng không biết nói sao cho phải... Một ông lão có địa vị trong thôn rất cao lắc đầu ngao ngán, Lăng Quốc Đống hiện đang là niềm vinh hạnh của cả thôn, nhất là đặt dưới tình huống năm nay anh ta thi đỗ vào trường đại học mà cả thôn không ai thi đỗ, mầm mống quý báu duy nhất đó trông càng vô cùng rực rỡ.
"Chú à, chúng cháu hiểu mà, nhưng dù thế nào thì họ vẫn là ba mẹ của cháu."
Vạn Kim Chi không có quanh quanh co co rườm rà đến thế, trong lòng cô ấy thật đúng là nghĩ sao nói vậy, đằng đó dù tốt xấu ra sao thì cũng là bậc sinh thành của Quốc Đống, nên có hiếu với họ thì vợ chồng cô ấy sẽ không thiếu phần nào.
Về phần có bất công gì gì đó, cô ấy cảm thấy cha mẹ chồng vẫn rất tốt đó chứ, nhìn bao nhiêu cuộc tranh đấu của mẹ chồng nàng dâu ở thế giới này, mọi người xem mẹ chồng cô ấy tốt biết bao nhiêu, từ trước đến nay chưa từng đến tìm cô ấy gây sự, thật ra đâu có tệ như mọi người nói đâu.
Vạn Kim Chi hoàn toàn không nghĩ nguyên nhân là do sức mạnh của bản thân trấn áp người bên nhà cũ, nói với vẻ mặt rất chân thành.
Con trai hiếu thuận con dâu hiền lương, quả thật đúng là tốt nhất thời nay.
Thôn dân á khẩu, đứng trước đôi vợ chồng hiếu thuận thành thật như thế thật sự là nói không nên lời, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nếu hai ông bà già kia mà có thể bức ép vợ chồng thằng con đến mức độ bất hiếu, phỏng chừng phải làm ra đến chuyện người người oán trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận