Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 201: Tìm Kiếm 3

Chương 201: Tìm Kiếm 3Chương 201: Tìm Kiếm 3
Xét theo đời sau thì hành động của người anh đây được gọi là thủy quân miễn phí, nhưng nghe cách anh ta nói thì có lẽ anh ta là khách quen của tiệm thịt kho nhà họ Lăng, không thì sao lại biết rõ về mấy món mới trong tiệm đến thế.
Anh ta nói nguyên một tràng dài nhưng Hải Bác Xương không hề để tâm xíu nào, theo như anh ta thấy thì dù có là thành phố nào cũng không phồn hoa bằng thủ đô, người đàn ông đứng trước mặt anh ta khen tiệm ăn đó hết lời là vì anh ta chưa được nếm đủ nhiều thôi.
Lạp xưởng ở đó dù có ngon nhưng ngon hơn vịt quay Bắc Kinh được sao, đặc biệt là vịt quay của Toàn Tụ Đức, đó là quán ăn chuyên đón tiếp khách nước ngoài, Hải Bác Xương có cơ hội được đến đó một lần, đến bây giờ anh ta vẫn không thể quên nổi mùi vị đồ ăn ở đó.
Anh ta chỉ sốt ruột muốn biết tin tức của ba mẹ thế nên lười không muốn thảo luận với đám người thiếu kiến thức này về món gì ngon món nào không ngon, anh ta và vợ thăm dò xong địa chỉ của tiệm ăn đó thì rời đi luôn.
"Này anh, cái quán này anh vừa nói ấy, có ngon như anh nói không?”
Hai vợ chồng nhà họ đi rồi nhưng người đàn ông mới cung cấp thông tin cho họ lại bị mọi người xung quanh vây lại hỏi, mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi thăm về cửa tiệm thịt kho kia.
Lời giới thiệu ban nãy anh ta nói nghe hấp dẫn quá, tuy chưa ăn bao giờ nhưng chỉ nghe thôi cũng thèm chảy nước miếng.
"Ngon chứ, không ngon tôi chặt đầu xuống làm ghế cho mấy người ngồi."
Được nhiều người vây quanh hỏi khiến tinh thần anh trai đó như được lên dây cót, quảng cáo tiệm ăn mà nước bọt văng tung tóe.
Anh ta bắt đầu kể từ món dưa chuột chua rẻ nhất trong tiệm đến mấy món mới được thêm vào thực đơn gần đây, mấy món rau đó, món thì chua chua giòn giòn, món thì tươi ngon cay nồng, mùi thịt thơm lừng tỏa khắp nơi, vị đậm đà, thịt non mềm, còn mấy món mì sợi thì dai dai, anh ta nói đến mức miệng khô lưỡi đắng, người nghe thì thèm chảy nước miếng, rõ ràng dạ dày mới được lấp đây cách đây không lâu nhưng hình như giờ lại thấy đói rồi.
"Việc làm ăn của quán đó rất tốt, người làm công trong tiệm không nhiều nên lượng thức ăn bán ra mỗi ngày cũng có hạn, nhất là mấy món thức ăn khô, đến trễ là chẳng còn gì mà mua đâu, sắp đến tết rồi, mệt mỏi cả năm trời thưởng cho mình chút đồ ngon cũng là điều nên làm mà đúng không, thôi không nói nữa, tôi phải đi mua móng heo kho của tôi đây."
Anh trai đó nói cả nửa ngày trời, con sâu thèm ăn trong bụng cũng bị nói đến mức không chịu nằm yên, anh ta khoát tay rời đi.
Mấy người đứng nghe xung quanh hết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi tự hỏi, nấy họ tính làm gì ấy nhỉ? Thôi kệ, việc đã vậy rồi thì thôi qua quán đó ăn thử, biết đâu lại ngon như lời người ban nãy nói thì sao.
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống đương nhiên không biết chuyện mới xảy ra trong con hẻm kia, nếu họ biết nhờ sự tâng bốc của khách quen quán họ mà dẫn đến hai mối phiên phức và một nhóm khách mới thì không biết họ sẽ vui hay buồn đây.
Có lẽ sẽ vui nhiều hơn, dù sao đối với Vạn Kim Chi mà nói, trong từ điển của cô ấy không có chỗ cho hai từ phiên não. Hải Bác Xương vẫn là người rất có tâm kế, trước khi tới đặc biệt bảo mọi người trong nhà đổi một bộ quần áo, anh ta biết hôm nay có một trận đánh ác liệt phải đánh, anh ta đối xử cha mẹ chịu tội ở nông thôn nhiều năm như vậy, muốn bọn họ tha thứ anh ta, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản.
Kim Phượng đổi đôi giày da tân thời khiến cô ta chịu rất nhiều đau khổ, mang vào đôi giày vải bông làm bằng tay đã nửa cũ mua từ trên chân bác gái trước thêm nhà khách với giá hai đồng tiền, quân áo trên người đoàn người đều đổi thành quần áo cũ đặc biệt mang từ nhà tới, kể cả hai người đứa nhỏ cũng vậy.
Hải Nhất Huyên, cũng chính là con gái hai người, kéo quần áo cũ mang theo mùi nấm mốc trên người tràn đầy không muốn, miệng chu đến nỗi đã có thể treo chai dầu.
"Đợi lát nữa nhìn thấy ông nội bà nội con thì miệng ngọt một chút, đừng không vui như thế, mẹ nói cho con biết, nếu con có thể dỗ ông nội bà nội về nhà, mẹ sẽ mua cho con áo khoác nhỏ hơn bốn mươi đồng mà con thấy trước khi đến, còn có đôi giày da màu đỏ kia, con muốn cái gì mẹ cũng mua cho con."
Kim Phượng dỗ dành con gái bảo bối, hiện giờ cũng không phải là lúc để cô bé giở tính tiểu thư, hai ông bà già chết tiệt đó sửa lại án xử sai, tiền nắm trong tay cũng không ít, không chỉ có ba căn nhà, còn có một số vàng thỏi đồ cổ lúc trước sung công, cùng với tiền lương những năm nay được bổ sung đủ sau khi sửa lại án xử sai, tính toán cẩn thận, ngoại trừ bất động sản, trong tay hai vợ chồng ít nhất còn có mười vạn đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận