Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 124: Thi

Chương 124: ThiChương 124: Thi
Hai người này học đến cấp hai cũng tốn không ít tiền của gia đình, cấp hai không thể so với tiểu học, trường tiểu học công xã chỉ là một đội ngũ nhỏ có trình độ tâm phào ở trong công xã, giáo viên không ổn, mà học phí cũng rẻ như thế. Nhưng Lăng Quốc Phú và Lăng Mỹ Lệ học, lại chính là trường cấp hai trong huyện, học phí hàng năm, cộng thêm tiền ký túc xá phải đến hai mươi sáu đồng tiền. Đây là còn chưa bao gồm khẩu phần lương thực cho bọn họ mang đi và một ít phí sinh hoạt mỗi lần lễ tết trở vê. Những năm này, tiền trong nhà và tiền tích lũy vài năm trước đó gần như đều tiêu hết tất cả cho hai người này đi học.
Một người ngược lại cũng có chút bản lĩnh, còn ngóc đầu dậy được, lấy được một cô vợ trong huyện thành, nhưng toàn bộ lợi ích đều cho anh ta chiếm một mình, cũng không thấy về biếu được nhà chút gì cả. Còn một người thì dứt khoát về nhà ngồi không, tiền mấy năm tiêu uổng chẳng nói, lại còn dung túng thêm một tổ tông sống.
Triệu Mai không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc đầu ba chồng và mẹ chồng gắng hết sức cho chồng cô ta đi học, thì có lẽ bây giờ người đi làm ở huyện thành chính là chồng cô ta, cô ta cũng có thể cùng vào huyện thành, không cần ở nơi này bị mẹ chồng già sai khiến nữa.
Những lời nói này của cô ta quá mờ mịt, khiến mấy người trong phòng gần như không ai nghe ra được hàm ý che giấu của cô ta, bao gồm cả bà Từ, còn cảm thấy con dâu lớn nói lời này vô cùng có lý.
"Đừng để ý đến gia đình chẳng quan tâm gì hết đó đi, cơ mà thằng ba này, chị dâu con nói đúng đấy, lúc đầu con đi học thông minh biết bao, năm nào cũng thi đứng nhất, lúc trước khi thi cấp ba, nếu không phải mắc bệnh nặng, thì sao lại không thi đỗ trung cấp nghề được chứ. Khi đó mẹ kêu con ôn tập thêm một năm, nhưng con không bằng lòng, sớm biết thi đại học có thể khôi phục, thì lúc đầu có ép con cũng phải ép con ôn tập thêm năm, bằng không lúc này nhà chúng ta đã có thêm một sinh viên đại học rồi."
Trong lời nói của bà ta lộ ra vẻ tiếc hận, vợ của Lăng Quốc Phú là Bạch Xuân Kiều ở một bên muốn cười, liếc mắt nhìn chồng đang mang vẻ mặt lúng túng, cũng không phá hỏng lời nói dối của anh ta.
Muốn nói đến Bạch Xuân Kiều và Lăng Quốc Phú, vẫn là kết nhân duyên khi ở cấp hai, một người nhìn trúng gương mặt và cái miệng quen nói những lời đường mật của đàn ông, một người thì nhìn trúng hộ khẩu huyện thành của Bạch Xuân Kiều, và trong nhà có người thân có chút quyền thế, có thể mang tới lợi ích cho anh ta.
Đầu của Lăng Quốc Phú làm chút chuyện khôn vặt còn được, chứ muốn nói trí tuệ cỡ nào, vậy hoàn toàn là lừa người hết, huyện xa như vậy, ông Lăng và bà Từ hoàn toàn không đi vào thành thăm anh ta, nên thành tích tốt hay xấu vẫn là chuyện từ cái miệng anh ta mà ra.
Khi đó Lăng Quốc Phú bận kết bạn, bận dỗ Bạch Xuân Kiều vui vẻ, nên trên cơ bản, thành tích học dao động ở dưới mức trung, cái gọi là bệnh nặng trước khi thi, toàn là anh ta giả bộ ra cả, cũng chỉ có cả nhà này tin vào chuyện này, còn nghĩ Lăng Quốc Phú là thời vận không tốt, có tài mà không gặp thời.
"Đúng đó, anh ba thông minh nhất nhà, lần này thi đại học, anh ba, anh nên báo danh tham gia mới phải, đến lúc đó cho anh hai thấy, sự chênh lệch giữa anh ta và anh bày ra ở đó, là sự khác biệt như trời và đất."
Lăng Mỹ Lệ cũng ở một bên phối hợp với bà cụ, chị dâu thứ hai nhà mình thực sự quá thiên vị nhà mẹ đẻ, nghe nói vì người ba trong nhà đập đầu bị thương đó mà đổi hết ba cái vòng vàng bán đi, đó chính là thứ cô ta nhìn trúng, bốn đứa con của nhà họ Vạn, cần đến một đứa con gái không trên không dưới đó như cô ấy đi hiếu thuận, thật không biết xấu hổ. Vì thế, trong lòng Lăng Mỹ Lệ lại tính sổ với gia đình anh hai thêm một chuyện, lúc này có thể bỏ đá xuống giếng, châm biếm bọn họ một phen, đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn được.
"Thực ra...' Lăng Quốc Phú do dự một lúc, nhìn ba mẹ và cả em gái tự tin về anh ta như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói chuyện mình cũng báo danh thi đại học ra.
"Cái gì?"
Bà Từ nhảy bật dậy, Bạch Xuân Kiều cũng kinh ngạc như thế, nắm tay của con gái lớn Lăng Bảo Trân có hơi chặt một chút, cô bé bị đau, khóc ré lên vỗ vào cánh tay mẹ, lúc này cô ta mới ý thức được động tác của mình quá lớn, làm đau con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận