Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 71: Xử Lý Hành Tỏi

Chương 71: Xử Lý Hành TỏiChương 71: Xử Lý Hành Tỏi
Cô ta cũng không mở tấm che ra ngay giữa đường, cô ta không muốn người thôn biết chị dâu lại cho nhà họ cái gì, cứ như cô ta lại lợi dụng nhà anh hai vậy. Họ không nghĩ thử xem, tuy chia nhà nhưng ba mẹ vẫn là ba mẹ của anh hai, bọn họ hiếu kính cũng là điều nên làm, không cần mấy người đàn bà lắm mồm đó xía vào.
Lăng Mỹ Lệ tức tối trở về nhà, lúc này, Từ Ái Quyên và con dâu lớn đang nấu cơm tối trong bếp.
"Mẹ." Lăng Mỹ Lệ gọi bà Từ, lúc thấy chị dâu cả ở đó, không những không chào, cô ta còn liếc một cái.
Triệu Mai càng thêm bất mãn trong lòng, càng dùng thêm sức thái rau trên thớt.
"Còn cầm giỏ tre đi đâu đấy?" Từ Ái Quyên tò mò hỏi con gái.
"Đưa hai nắm hành sang cho chị hai, chị ấy trả lễ lại cho con, không biết là cái gì nữa." Lăng Mỹ Lệ nhìn Triệu Mai và nói, đây là thứ mà cô ta dùng hành để đổi lấy, nếu bên trong là trứng gà thì cũng nên vào hết bụng cô ta.
"Trả cái gì?" Bà Từ phấn khởi, người keo kiệt như bà ta cũng sẽ không để bụng hai nắm hành, cái thứ đó cứ hết lứa này đến lứa khác, lại không phải rau củ làm no bụng, thứ vô dụng nhất chính là nó.
Lăng Mỹ Lệ nhìn sắc mặt chị dâu không tốt, cơn giận ở chỗ thanh niên trí thức lập tức dịu đi một nửa, kiêu ngạo ngẩng đầu, kéo tấm vải che ra.
Không có trứng gà như trong tưởng tượng, càng không phải thịt gà, thịt heo gì, mà là một đống hành gừng tỏi lộn xộn. Gừng và tỏi còn đỡ, cái này để được lâu, nhưng có mấy nắm hành lá không biết đã cắt từ bao giờ mà úa hết cả, không thể nào ăn được.
"Quá đáng quá."
Lăng Mỹ Lệ tức phát khóc ngay tại chỗ, lúc La Quán Thanh trách móc không khóc nhưng thấy nhìn thấy một giỏ rác thế này, cô ta không nhịn được nữa, ôm mặt gào khóc rồi chạy vê phòng.
Dựa vào đâu mà sỉ nhục người ta như thế, đưa cô ta một giỏ đồ đến gà lợn còn không thèm, nếu không muốn trả lễ thì thôi đừng cho, cho toàn những thứ nhà nào cũng có như hành gừng tỏi là ý gì chứ. Cô ta hoàn toàn quên mất hai nắm hành mình đem đến trước đó.
Trong lòng Từ Ái Quyên cũng tức, nhưng nghĩ đến hai nắm hành con gái mình đem qua, đối phương trả lại một giỏ, đặc biệt là gừng tỏi vẫn còn ăn được, như thể bà ta vẫn có lời hơn, bây giờ không biết nên tức hay là không. Có điều bây giờ an ủi con gái mới là chuyện chính, bà ta vội vàng chạy theo con gái vào phòng để dỗ dành nguồn sống của mình.
Hai mẹ con đều đi rồi, chỉ còn mỗi Triệu Mai ở lại trong bếp, sắc mặt lúc xanh lúc đen, cả một giỏ tre đầy ắp đây không phải chính là những thứ cô ta bảo hai đứa con trai đem đi cho hay sao. ...
"Sủi cảo ngon quá." Lan cô cô tỉ mỉ đánh giá chiếc sủi cảo trong miệng, vỏ bánh mỏng nhưng lại chắc thịt, cắn một miếng nước dùng thơm ngon tuôn ra, vừa có vị tươi của thịt gà rừng, vừa có mùi thơm của nấm rừng, có đủ vị tươi ngọt mặn thôi thúc người ta ăn thêm một cái nữa.
Canh sủi cảo cũng rất tuyệt vời, Vạn Kim Chi không bỏ phí xương gà đã được chặt sạch, nghe con gái nhỏ nói dùng số xương đó để nấu canh, nước dùng nấu sủi cảo chính là nước canh này đây. Vì đã được vớt bỏ váng dầu, không những không ngấy mà còn vô cùng thanh đạm ngọt thơm.
Một miếng sủi cảo, một ngụm canh, hương vị ngon thôi rồi. "Hành đây là của nhà ta đúng không?" Lăng Quốc Đống ăn một miếng sủi cảo rồi hỏi vợ, không phải hành của nhà mình thì sẽ không có hương vị thơm nồng đó.
"Đúng." Vạn Kim Chi gật đầu, cảm thấy nhờ sự hướng dẫn của con gái nhỏ mà tay nghề của mình lại lên rồi.
"Đống hành gừng tỏi trong chiếc giỏ rách kia thì sao? Vứt hết chưa?" Lăng Quốc Đống nghĩ đến chiếc giỏ tre rách trống không mà mình thấy khi nãy ở trong bếp, anh ta còn nghĩ lẽ nào vợ mình không nỡ ném nên hôm nay đã dùng để nấu ăn hết rồi.
Hai bọn họ vốn dĩ không phải người giàu có gì, sẽ không sống hoang phí, tuy những thứ mà nhà cũ đưa đến không ngon nhưng sẽ không nỡ ném đi thật.
"Em trả lại rồi, em thấy Mỹ Lệ vui lắm." Vạn Kim Chi cười ha ha, cảm thấy mình quá thông minh, nghĩ đến việc nhà bên đó thích tặng hành cho người ta nên cô ấy đã cố ý thêm vào một nắm hành nhà mình trông, đoán chừng bọn họ thấy đồ trả lễ sẽ vui lắm.
Lăng Quốc Đống nghe lời vợ mình nói cũng thấy cô ấy rất thông minh. Có lẽ người bên nhà cũ cho hành gừng tỏi đau lòng lắm, bây giờ trả lại, đương nhiên bọn họ nên vui rồi. Trong lòng anh ta thở phào, anh ta đã nói mà, bên đó sao có thể nổi hứng cho bọn họ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận