Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 146: Bạn Cùng Phòng 3

Chương 146: Bạn Cùng Phòng 3Chương 146: Bạn Cùng Phòng 3
Mẹ của Lý Kiện, Hàn Thu Nguyệt, không biết nên xưng hô với vợ chồng Lăng Quốc Đống như thế nào, nghiêm túc mà nói thì tuy đối phương là bạn học của con trai bà ta, nhưng đối phương lại lớn hơn con trai mình 10 tuổi và cũng nhỏ hơn mình 10 tuổi. Gọi là cháu thì thấy mình già đi 10 tuổi, gọi ngang hàng thì vai vế con trai bị hạ xuống một bậc.
"Cũng được." Lăng Quốc Đống gật đầu. Người bạn cùng phòng này có vẻ rất được, sau này vẫn còn nhiều năm chung sống, không được khiến mối quan hệ rơi vào bế tắc.
Người Hoa Quốc chỉ cần ăn một bữa cơm, uống một ly rượu cùng nhau, mối quan hệ tự nhiên cũng được kéo gân lại. Mặc dù bây giờ ở trong trường không có rượu để bọn họ uống, nhưng cùng nhau ăn bát canh giống nước lẩu ở nhà ăn cũng tương tự rồi.
Vừa ăn vừa trò chuyện, hai bên cũng đại khái hiểu nhau hơn.
Lý Kiện đến từ tỉnh ly. Anh ta khá may mắn, vừa tốt nghiệp phổ thông đã khôi phục Thi Đại Học, vốn dĩ gia đình đã móc nối quan hệ cho anh ta, chỉ cần tốt nghiệp là có thể đi làm ở nhà máy, bây giờ đỗ đại học, công việc vốn có tất nhiên không cần nữa, ai nhìn cũng hiểu sinh viên đại học khóa này rất quý giá, tiên đồ sau này chắc chắn sẽ tốt hơn một người công nhân nhà máy nhỏ bé.
Anh ta khá may mắn, là con một nên chuyện lên núi, về nông thôn cũng không đến lượt anh ta, tính cách vui tươi, có phần ngây ngô, điểm này không giống lắm với thanh niên 19 tuổi của thời đại này.
Lăng Kiều giúp ba đánh giá bạn cùng phòng mới, cảm thấy có người bạn cùng phòng ngây ngô, đơn thuần như thế này cũng rất tốt, một chiếu chưa trải sẽ không gây chuyện.
Người lớn trò chuyện vui vẻ qua lại, sự chú ý của Lăng Điềm lại tập trung vào đồ ăn ở căn-tin. Là một người tham ăn chính hiệu, Lăng Điềm tuyệt đối sẽ không vì món ăn trước mắt được nấu ở nhà ăn mà khinh thường chúng.
Món sườn chua ngọt có lớp bột bọc bên ngoài hơi dày, chắc là không nỡ dùng nhiều dầu để chiên, không hề giòn chút nào, nhưng nước tương bên ngoài lại đậm vị, chua ngọt vừa đủ, màu sắc cũng rất chuẩn khiến người ta vừa nhìn đã rất muốn ăn.
Bắp cải xào không có điểm nào đáng khen, quả thực chỉ là bắp cải mà thôi, bỏ hơi ít muối, nhạt nhẽo vô vị, nhưng may mà bắp cải thời này mạnh khỏe, tươi tốt mọng nước. Lăng Điềm vẫn rất nể mặt mà ăn thêm vài miếng, tuy đây chỉ là bắp cải, nhưng cô vẫn cảm thấy nó không giòn ngọt như bắp cải mà ba cô trông ở nhà.
Còn về canh, Lăng Điềm nhìn hai miếng cải bẹ trôi lững lờ trong bát canh liên mặc kệ bỏ qua luôn.
Món ăn khiến cô bất ngờ nhất hôm nay thuộc về món bánh trôi chiên ở ô cửa sổ nhà ăn chào đón tân sinh viên đến báo danh. Khi nãy đi chọn món đã nghe học sinh khác nói, đồ ăn hôm nay của nhà ăn khá ngon là vì tân sinh viên đến nhập học, bình thường nhà ăn sẽ không làm những món tốn dầu như thế này, có lẽ hết hôm nay, dù là bánh trôi chiên hay sườn chua ngọt đều sẽ không còn xuất hiện ở ô cửa sổ chọn món của nhà ăn nữa.
Từng miếng bánh trôi vàng rực, to bằng quả trứng cút, bên ngoài áo một lớp bột mỏng, siêu giòn siêu thơm, cắn một miếng, đầu tiên sẽ là một một lớp bánh nếp mềm dẻo, lực nhào của đầu bếp vừa đủ, vừa dai sực vừa không dính răng, điểm đặc sắc nhất vẫn là nhân mè bên trong, thơm nức mũi, cộng thêm đường quế, độ ngọt vừa phải, ăn thêm vài viên cũng không gây cảm giác chán ngán.
Lăng Điền nhai một viên bánh trôi chiên, nhịn không được lại nhét thêm một viên nữa vào miệng, hai bên má căng phồng, giống với một con chuột tham ăn.
"Đừng ăn nhiều một lúc như thế, cẩn thận kẻo nghẹn." Lăng Kiều nhìn cách ăn của em gái như thể muốn ăn cả thế giới, mỗi lần chỉ cần cô ấy đưa cho em gái món gì ngon thi em gái sẽ ngay tức khắc nhét đầy miệng, còn cố gắng nhét vào miệng cô ấy nữa, thực hiện quán triệt chính sách có phúc cùng hưởng.
"Chị không' hiểu."
Lăng Điềm nhai bên trái rồi nhai bên phải, bởi vì trong miệng có hai viên bánh trôi chiên nên nói chuyện không được rõ.
"Em muốn hai bên mặt được phát triển đều." Cô nuốt bánh trôi ở trong miệng xuống, cô không phải là đồ tham ăn, chỉ là khuôn mặt ở kiếp này đáng yêu hơn kiếp trước, cô phải giữ gìn nó thật tốt, cố gắng khiến cơ mặt ở hai bên cùng phát triển, không được khiến nó bị lệch.
Nghe em gái nói, Lăng Kiều không hề tin cái cớ mà cô bé bịa ra vì tham ăn, cô ấy gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng. Trước đây cô ấy đã quen nhai bên trái, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại ăn miếng sườn bằng phía răng phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận