Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 112: Đưa Đi

Chương 112: Đưa ĐiChương 112: Đưa Đi
"Mấy anh trai em trai của con không có bản lĩnh như con, ra đồng làm việc bán sức, có thể tranh được công điểm cũng phải nuôi sống gia đình đặc biệt là sau khi những cháu trai cháu gái của con ra đời, chỉ tiêu cũng càng lớn hơn." Bà cụ vừa nói vừa mở hộp nhỏ, trong đó đặt rải rác vài đồng bạc lẻ.
Dưới tình huống bình thường, người trong thôn chia nhà đều là ba mẹ mất hoặc là toàn bộ con cái đều đã kết hôn, con trai nhỏ nhất của nhà họ Vạn là Vạn Đa Lộc vẫn chưa lấy vợ, và đứa con gái nhỏ nhất là Vạn Kim Đóa cũng chưa kết hôn, cho nên một gia đình cũng còn đang sống chung, toàn bộ thu nhập và khẩu phần lương thực cũng toàn là do hai vợ chồng già thống nhất chia.
Đừng thấy nhà cửa của nhà họ Vạn trông cũng rất không tệ, nhưng bởi vì nhân khẩu đông, nên ở rất chật chội, đặc biệt là sau khi thế hệ ba ra đời, phía sau lại xây vài căn phòng nhỏ nữa, toàn dùng nguyên liệu không tốt bằng phòng to ở đằng trước, vẫn là rất lâu trước đây, khi Vạn Kim Chi còn chưa gả đi, cùng mấy anh em chọn từng tảng đá hoặc là đi vào xưởng nung gạch trong thị trấn giúp dùng đồ trong tù để đổi mái ngói xây lên.
Những năm này canh chừng rất chặt, nên những hành động nhỏ để cải thiện cuộc sống trước đây đều không làm nổi nữa. Một gia đình lớn làm dần từng bước, có thể tạo ra lợi ích cũng vô cùng có hạn.
"Trong nhà tổng cộng có một trăm ba mươi bảy đồng, bây giờ lấy vợ tốn nhiều tiền, vốn mẹ và ba con muốn tích thêm chút nữa, đợi qua vài ngày nữa trong đội chia tiền, gom đủ hai trăm đồng thì xem mắt cho em trai con, lấy một cô vợ về, Nhưng tình huống hiện tại, sợ là em trai con vẫn phải kéo dài thêm vài năm nữa."
Bà Thái cảm thấy những lời này của mình có hơi không phải với con trai út, nhưng ai kêu vận khí của ông già lại kém như vậy, ngã một cái còn có thể đập đầu vào đá.
"Con không kết hôn, số tiền đó đều để cho ba con khám bệnh đi, dù sao anh cả anh hai và anh ba đều có con rồi, cùng lắm đợi khi con già cho con xin một đứa làm con thừa tự, cũng không sợ không có người bưng bô."
Vạn Đa Lộc cũng chính là người đàn ông mở lời sớm nhất đó, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, nói năng lớn tiếng, bảo mẹ anh ta: "Sớm nên đưa ba đến bệnh viện đi, bây giờ đã chậm bao nhiêu ngày rồi, bác sĩ Khưu người ta cũng nói, người bệnh bị thương ở đầu có thể nhẹ cũng có thể nghiêm trọng, càng đưa tới bệnh viện sớm càng tốt, đừng đến lúc đó đi tới bệnh viện cũng muộn rồi."
"Em trai, không phải bọn chị không bằng lòng đưa ba qua đó, nhưng em cũng nghe bác sĩ Khưu nói rồi đó, khoản tiền đi tới bệnh viện khám bệnh đó không phải số nhỏ đâu, huống chi bản thân ba cũng không muốn đi, ba muốn tiết kiệm khoản tiền này cho em lấy vợ."
Một người phụ nữ gây gò mở miệng, cô ta đứng bên cạnh con trai lớn của nhà họ Vạn là Vạn Đa Tử, Lăng Điềm nhớ khi bà ngoại giới thiệu có nói người này là mợ cả.
"Không phải chị không hiếu thuận, mà đó chính là bệnh viện lớn ở huyện đấy em ơi, mọi người có còn nhớ Vương Đại Phú ở thôn bên cạnh không, lúc đầu cũng bị bệnh tương tự với ba chúng ta, cả nhà vội vàng đưa vào bệnh viện, từ đầu đến cuối nghe nói tốn hơn ba trăm đồng tiền. Cuối cùng bỏ tiên chữa xong rồi, còn nợ một khoản sau mông, khiêng về nhà chưa được vài ngày còn không phải đã chết rôi sao? Nghe nói trong bệnh viện còn chịu tội nhiều, nói làm phẫu thuật gì đó còn phải mổ đầu ra, từ bệnh viện vê nhà ngày nào đều rên đau đau đau, lẽ nào các em cũng muốn khiến ba chịu tội như vậy."
Con dâu cả nhà họ Vạn thoạt nhìn thì rất khôn khéo, nói một tràng dài như vậy, nghe qua giống như nghĩ cho ông Vạn, nhưng ai cũng biết cô ta vẫn là xót tiền đi.
"Không chữa, chúng ta không chữa." Vạn Phú Quý nghe lời của con dâu cả, liên tục lắc đầu, ngược lại không phải sợ đau, mà là thật sự sợ tiền trong nhà sẽ ném qua cửa sổ như nhà họ Vương.
"Ha ha, anh cả, ý anh thế nào, anh nói đi, bệnh này của ba, anh có cho chữa không?" Vạn Đa Lộc không để ý đến lời của chị dâu cả, ngược lại nhìn về phía anh cả ở một bên, anh hai Vạn Đa Phúc và anh ba Vạn Đa Thọ.
Mấy bà chị dâu để ý chuyện nhỏ nhặt, nếu nói thật sự có tình cảm gì với ba mẹ, thì bản thân Vương Đa Lộc cũng không tin, bọn họ bằng lòng ủng hộ cha chữa bệnh, Vương Đa Lộc sẽ cảm ơn, còn không bằng lòng thì cũng là chuyện thường tình thôi, anh ta sẽ không hận, nhưng nếu như mấy anh trai cũng không có lương tâm như vậy, vậy hiện tại anh ta chỉ muốn vung một quyển đánh cho bọn họ một trận.
Chị cả Vạn dùng tay kéo chông mình một cách mờ ám, muốn anh ta cũng bày tỏ thái độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận