Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 408: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 70

Chương 408: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 70Chương 408: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 70
Ông ta là thánh ma đạo sư cao cấp, ma lực ẩn chứa toàn thân tương đương với ma thú cấp hai, một khi ma lực toàn thân tiêu hao hầu như không còn, dùng thuốc tốt nhất, cũng cần thời gian khôi phục một ngày.
Nhưng nếu từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ông ta truyên ma lực toàn thân đến trong một viên ma hạch cấp tám sau khi không dùng được, sau đó chế thành ma khí, cũng có nghĩa hai ngày có thể chế tạo một thánh ma đạo sư ra, cái này chẳng khác nào một người thường vốn không có sức chiến đấu gì, sau khi có được ma khí như vậy, lập tức có thể đưa vào trong kháng chiến với Ma tộc.
Ma hạch cấp cao rất thưa thớt, nhưng lúc trước ma hạch cấp cao không dùng được sau khi bị hấp thu hết ma pháp nguyên tố, vạn năm trước trở lại, đếm không hết, những thứ đó đều là sức chiến đấu có sẵn.
Amos không dám tưởng tượng, hai đứa trẻ sáng tạo ra món đồ dạng gì có thể thay đổi khung sườn của đại lục này.
Sai khi nhận được sự đồng ý của Lăng Tráng và Lăng Kiều, Amos không chút nghĩ ngợi lập tức triệu tập tất cả luyện kim sư và phù văn sư nổi tiếng ở trên đại lục, năng lực hiện tại của hai đứa trẻ chỉ có thể đủ luyện chế ma khí cấp thấp, muốn sử dụng ma hạch cấp năm trở lên và phù văn tương ứng, sẽ không phải là vấn đề bọn họ có thể giải quyết.
Nhưng hai đứa trẻ khai sáng ý nghĩ tái sử dụng ma hạch, thì cũng đủ có tên hai người bọn họ trên ma khí rồi.
"Chị hai của cháu tên Lucy, nhũ danh Điềm Điềm?"
Trong đó một vị phù văn sư lúc ấy ở ngoài trấn nhỏ phong ấn nhìn thấy Lăng Tráng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Chẳng lẽ lời tiên đoán của tộc Thú Nhân và tộc Tinh Linh Tộc đều là sự thật, cậu bé trước mắt này chính là vì chúa cứu thế trong lời đồn nên luyện chế ma khí có thể gọi là đột phá, có lẽ thật sự là trúng mục tiêu đã định trước, một cô gái nhỏ không có ma lực và đấu khí, sẽ trở thành chúa cứu thế của mảnh đại lục này.
Lăng Tráng và Lăng Kiều cảm thấy ánh mắt của vài vị miện hạ ở đây đều vô cùng kỳ lạ, hơn nữa vì sao bọn họ có thể biết tên của Điềm Điềm chứ, hai điều này làm cho trong lòng người ta đều có chút lo lắng.
Ở đây đều là lão tiền bối đức cao vọng trọng, hơn nữa nhiều người như vậy cùng ở đây, ai cũng sẽ không động tâm cướp đoạt phần phân công lao này, toàn bộ đại lục hiện giờ bị vây trong trạng thái sinh tử tồn vong, bọn họ thầm nghĩ nắm chặt thời gian nghiên cứu mỗi một phút mỗi một giây, trước khi Ma tộc hoàn toàn đánh vỡ phong ấn, chế tạo ra một đống ma khí không cần ma lực cũng có thể vận hành.
Về phần con gà tinh thiên nhiên thấm nhuần Tất Thiên Hữu này bị yêu cầu giữ lại, chỉ có lửa của cậu ta mới có thể luyện hóa tạp chất trong ma hạch, Lăng Kiều lo lắng mình biến thành chồng gà, đương nhiên cũng lựa chọn ở lại trong phòng thí nghiệm.
Về phần Lăng Tráng, sau khi giải thích lý niệm của mình và nguyên lý vận hành ma khí này, thì nhanh chóng trở về nhà, hỏi thăm trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. ...
"Cho nên chị hai cứ như vậy mơ hồ trở thành chúa cứu thế?"
Lăng Tráng cuối cùng hiểu được vì sao những người đó vừa nghe chị hai là chị cậu, sẽ lộ ra nét mặt như vậy. "Thật ra cái này cũng không có gì, thực nghiệm của anh và chị cả thành công rồi, lúc trước luyện chế ma khí đó chính là vì chị hai, miễn cưỡng nói chị hai là chúa cứu thế, hoàn toàn vẹn toàn."
Lăng Tráng kiêng mũi chân vỗ bả vai của Olivia, bảo cô ấy đừng vì chuyện này mà tự trách nữa.
"Đâu do em, lúc trước em nên nghĩ một cách thỏa đáng hơn một chút."
Olivia có chút khổ sở, lỗ tai nhọn đều không dựng dậy được.
Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình mới cao đến eo mình, còn không quên ngồi xổm xuống để cậu có thể đơn giản vỗ vai mình, chạm đến tóc mình.
Hành động săn sóc của vợ chưa cưới, làm cho trái tim đàn ông của Lăng Tráng thấp đi một khúc, cảm thấy đã bị đả kích một chút xíu.
"Bây giờ bên ngoài thật sự rất loạn sao?"
Lăng Điềm đứng ở trong chủ thành Rhine, hầu như sẽ không có ai từng đi ra bên ngoài, rất nhiều chuyện, đều nghe nói từ miệng người nhà, nhưng làm đứa nhỏ được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay, làm sao bọn họ lại chịu nói một vài chuyện quá đáng sợ cho cô bé nghe chứ.
Nhưng Điềm Điêm cũng không phải đứa nhỏ thật, cũng không ngốc, chỉ là mỗi lân Phi Túc bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ trở về trên người mang theo vết thương hoặc ít hoặc nhiều, chỉ thế cũng đủ cô bé đoán ra một vài chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận