Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 109: Nhà Ngoại

Chương 109: Nhà NgoạiChương 109: Nhà Ngoại
Trên đời này, có tình huống gì mà Lăng Kiều không biết, dù sao trong một thế giới khác, gân như gia đình bọn họ và bên nhà ông bà ngoại không qua lại gì, lúc nhỏ cô bé còn mơ hồ nhớ mỗi năm khi đón tết, mẹ sẽ dẫn chị em bọn họ về nhà ông ngoại một chuyến, nhưng không biết từ khi nào mà không còn về đó nữa, mùng ba mỗi năm con gái gả đi sẽ về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ cô bé vẫn ở nhà giải quyết chuyện nhà, cung kính đợi gia đình em chồng về, dường như cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ.
Trong trí nhớ của Lăng Kiều, gân như không có bao nhiêu hình ảnh về nhà ông ngoại, cũng không thể trách từ lúc sống lại cho đến giờ, cô bé cũng không nhớ ra chuyện này.
Bây giờ nhớ lại, dường như có hơi lạ.
Bởi vì người tới truyền tin cũng không biết nhiều, rốt cuộc cơ thể của ông cụ nhà họ Vạn có vấn đề gì cũng không ai biết, ngày đó vừa nhận được tin, Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi thu dọn đồ một chút, muốn tạm thời gửi đứa con trai nhỏ nhất cho chú Hải và thím Lan, rồi dẫn hai đứa con gái về thôn Mã Áo.
Tiểu Thái Tử không muốn tách khỏi ba mẹ và các chị, nhưng tự nhận là đàn ông lớn hơn một tuổi, không tiện làm nũng với ba mẹ nên chỉ đành nhìn theo người nhà rời đi với đôi mắt long lanh nước.
Thấy bộ dạng này của cậu cũng chẳng ai nỡ, nhưng không ai biết rốt cuộc tình huống bên đó thế nào, cậu còn quá nhỏ, khó tránh khỏi có lúc không thể chăm sóc được, nên để đảm bảo, chỉ có thể để cậu ở lại.
Cũng may Hải công công và Lan cô cô đã đúc kết kinh nghiệm dỗ trái tim của Tiểu Thái Tử thành sách, không bao lâu đã dỗ xong người ta.
Bởi vì ngày tết nên người mượn xe lừa trong đội đến nhà người thân nhiều, chuyện nhà họ Vạn đột nhiên xảy tới, đợi đến khi Vạn Kim Chi đi mượn xe lừa thì đến ngay cả lông lừa cũng không có mà mượn. Giữa hai thôn cách nhau còn rất xa, trong đó còn có một đoạn đường vô cùng khó đi, khi bọn họ nhận được tin là lúc hai, ba giờ, lập tức xuất phát, đợi khi đến thôn Mã Áo thì sắc trời đã mờ tối, đủ để thấy rất tốn thời gian đi đường.
Lúc này, chuyện trọng nam khinh nữ không phải nói đùa đâu, sau khi con gái gả đi trên cơ bản sẽ không về nhà mẹ đẻ, đặc biệt là gả đi xa, bởi vì giao thông không thuận lợi, hơn nữa còn coi trọng tập tục cũ, nên dưới tình huống bình thường con gái gả đi một năm về nhà ba bốn lần là chuyện bình thường, gả đến cùng thôn thường xuyên có thể về nhà mẹ đẻ liếc mắt nhìn một cái cũng là cực ít trong số ít.
Đặc biệt là hiện tại đa phần phụ nữ và đàn ông giống nhau, đều tranh công điểm ở ruộng, một năm bốn mùa trong ruộng đều có việc, về nhà mẹ một ngày có nghĩa là mất một ngày công điểm, rất có khả năng người trong nhà cũng sẽ vì thế mà bớt ăn một bữa no, dẫn đến thực tế, đa phần người ta cũng coi con gái gả rồi như bát nước hắt đi đến cực hạn, việc trọng nam khinh nữ lại càng trở thành tập tục phổ biến.
Đợi Vạn Kim Chi dẫn chồng và hai đứa con gái chạy vê nhà mẹ đẻ, vừa vặn gặp chị dâu đang bưng chậu rửa mặt ra sân dội nước, đối phương nhìn cẩn thận mấy lần, lúc này mới nhận ra hóa ra là gia đình em hai về.
"Ba mẹ, Kim Chi về rồi." Cô ta hô một tiếng vào nhà, vội vàng chạy ra mở cửa giúp bọn họ, đón người vào trong.
"Đây là Kiều Kiều và Điềm Điềm hả, hơn nửa năm không gặp càng lớn hơn rồi." Cô ta duỗi tay sờ mặt hai đứa trẻ, không biết vừa rồi đổ nước gì, mà hai tay ướt sũng, mang theo một mùi không dễ ngửi cho lắm.
Lăng Kiều kéo vạt áo của em gái, giấu người sau lưng mình, thay cô bé gánh chịu ma trảo của người phụ nữ có vẻ là mợ mình này.
Cũng may Lê Phương không quan tâm hai cô bé bọn họ cho lắm, chỉ hỏi han một chút, rồi nhìn về phía Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống ở một bên với vẻ thân thiết.
"Các em nhờ người truyền tin nói cha không khỏe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vạn Kim Chi không phí nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô ấy chiếm cơ thể của người chủ cũ, từ đầu tới cuối vẫn là nợ một nhân quả, tuy rằng khi ở nhà mẹ đẻ mình đã cố hết khả năng cải thiện tình hình trong nhà, nhưng đối với ba mẹ của chủ cơ thể, cô ấy vẫn mắc nợ như cũ.
"Khu khụ... là Kim Chi sao? Lê Phương, mau dẫn... khụ khụ... dẫn em gái con vào đây." Trong nhà phát ra một tràng tiếng ho, già nua và yếu ớt, đó chính là giọng của Vạn Phú Quý, ông cụ nhà họ Vạn.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận