Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 143: Báo Danh 2

Chương 143: Báo Danh 2Chương 143: Báo Danh 2
Lăng Điềm cũng nghĩ như vậy, cô có chút khác với chị cả, Lăng Kiều vì kí ức của kiếp trước mà không có thiện cảm gì với người bên đó, còn đối với Lăng Điềm mà nói, ông nội, bà nội với chú bác bên nhà cũ hoàn toàn là người lạ, những hàng xóm như thím Vương còn thân thuộc hơn những người gọi là người thân kia, những người đó như thế nào, cô hoàn toàn không bận tâm đến.
Cả gia đình vui vẻ đến trong huyện thành, ngồi lên xe buýt đến khu thành phố. Bởi vì đến quá sớm, trên xe cũng không có bao nhiêu người, cả nhà họ ngồi hết hàng cuối cùng, bọn trẻ con không mua vé xe nên cũng không có chỗ ngồi, Lăng Kiều với Lăng Điềm ngồi lên đùi ba mẹ, Tiểu Thải Tử đương nhiên được Hải công công bế qua rồi, còn về hành lý của họ, vì quá nhiêu nên đã để lên nóc xe buýt, lấy dây thừng buộc lại, đợi đến nơi thì có thể lấy xuống.
"Đợi chúng ta có tiền rồi thì cũng mua chiếc xe, sau này em với con nhớ anh rồi, trực tiếp lái xe đến trường thăm anh."
Chí hướng của đồng chí Vạn Kim Chi rất xa, cô ấy không thích chiếc xe đạp hai bánh, nếu đã đều là xe thì đương nhiên xe bốn bánh càng khí phách hơn.
Nhưng mà xe hơi quá đắt, tạm thời nhà vẫn không mua nổi, cái gọi là mua xe, là mục tiêu lâu dài của Vạn Kim Chi.
"Tráng Tráng muốn mua thuyền." Tiểu Thái Tử ngồi ở đó giơ tay cao lên, cậu bây giờ bốn tuổi rưỡi, thân hình mũm mĩm hơn rất nhiều so với lúc nhỏ, nhưng mà đầu vẫn tròn tròn, và bởi vì trời lạnh nên mặc nhiều, trông như một quả bóng vậy.
Có một loại lạnh gọi là mẹ cảm thấy bạn lạnh. Lan Tú Mai sợ Tiểu Thái Tử thân yêu của mình bị chết cóng nên khi đi ra ngoài, bà ta đã mặc cho cậu một bộ đồ lót cotton nhỏ, hai chiếc áo len cashmere, một chiếc áo khoác bông nhỏ, một chiếc cổ tròn nhỏ bằng len dày màu xanh chàm, và một chiếc áo khoác bông dày, mặc trên người mấy bộ quần áo đó, Tiểu Thái Tử động đậy chân tay cũng phải tốn nhiều sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, động tác giơ hai tay lên như chim cánh cụt nhỏ, làm thế nào cũng không nhấc lên được.
Càng ngày càng lớn, kiến thức cũng tăng lên, Tiểu Thái Tử đã biết bây giờ Trung Hoa không thể có hoàng đế được nữa, không phải phụ hoàng của cậu vô dụng, mà là bây giờ giang sơn này đều thuộc về người dân toàn quốc.
Tiểu Thái Tử có chút mất mát, cậu còn mộng tưởng giành lại giang sơn, nhưng mà bây giờ mộng tưởng này hiển nhiên có chút không thực tế rồi.
Nhưng mà không sao, mấy ngày trước cậu lại học được một kiến thức mới, đó chính là phương Tây vẫn còn một vài quốc gia vẫn tồn tại chế độ quân chủ, ví dụ như có một quốc gia gọi là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn (Tây Ban Nha).
Mặc dù cậu thắc mắc tại sao mặt trời ở quốc gia đó không lặn, nhưng mà không sao cả, rồi cũng sẽ có một ngày, cậu sẽ lái con thuyên lớn của mình xuất phát, ước mơ của cậu chính là sao trời biển rộng, phì! Là thu phục giang sơn.
Không giơ tay nổi, Tiểu Thái Tử chỉ có thể nắm tay lại thành nắm đấm, thể hiện lòng tự tin của bản thân.
Không ai biết chí hướng của cậu to lớn như thế, bao gồm cả Hải công công và Lan cô cô, hai người tính thầm trong đầu thử mua một chiếc thuyền phải tốn bao nhiêu tiên, cũng không biết số tiền hiện giờ trong tay của mình có đủ không.
Đứa trẻ hư, nghịch ngợm chính là do được nuông chiều như thế mà ra, may mà Tiểu Thái Tử không hư, cậu là cục cưng đáng yêu nhất trên đời này. ...
Từ huyện thành đến thành phố, xe buýt chạy hơn hai tiếng là đến nơi, hôm nay người đến thành phố rất nhiều, trên xe buýt chật kín, lối đi để đầy các túi lớn nhỏ, ngay cả chỗ để chân cũng không có.
Một số người còn mang cả lồng gà lồng vịt, đi đường bốc mùi hôi thối, trời đã lạnh, không mở được cửa sổ, tiếng gà vịt kêu, tiếng trẻ con quấy khóc, cùng với những tiếng nói ồn ào của người lớn, một đám người chen chúc nhau, vừa ngột ngạt vừa nặng mùi, đợi lúc đến trạm, xuống xe hít một hơi không khí lành lạnh, Lăng Điềm suýt chút nữa cảm thấy như mình lại xuyên không lần nữa.
Tính khí của Vạn Cẩm Chi không thích nuông chiều, cô ấy từng là thợ săn ở Lăng quốc, để thu phục được dã thú, ở trên núi mấy ngày liên tiếp làm bạn với mãnh thú là chuyện bình thường, nhưng mà cô ấy không nỡ để chồng và con của mình chịu khổ, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ cậu con trai nhỏ không ra sức nổi, trong lòng cô ấy càng kiên định với suy nghĩ kiếm tiền mua xe.
Cô tính thử số tiên còn dư trong nhà, và giá cả của những chiếc xe tải nhỏ đã được rút khỏi quân trong làng mà cô ấy đã hỏi thăm trưởng thôn ngày hôm đó, cảm thấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận