Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 194: Câm Thú 1

Chương 194: Câm Thú 1Chương 194: Câm Thú 1
Phi Lôi Đình nhớ đến cô bé đi cùng với Vạn Kim Chi lần trước, tuổi nhỏ nhưng khí chất không nhỏ, mường tượng viễn cảnh nó gọi mình là ông nội, anh ta nhịn không được mà rùng mình.
Nói thẳng thắn đến mức đó rồi, Phi Túc sao còn không hiểu ba cậu đã hiểu sai ngay từ đầu chứ.
"Cái gì với cái gì thế này!" Cậu vô cảm trợn mắt với ba mình rồi xắn tay áo đi ra ngoài.
Cậu nghĩ ba mình đã độc thân lâu quá nên đầu óc có vấn đề, Điềm Điềm của cậu đáng yêu, hoạt bát, nhu mì như thế, rốt cuộc điều gì đã khiến ba cậu hiểu nhầm, tưởng rằng người cậu thích là mẹ Điềm Điềm vậy.
Thấy con trai giận tím người, Phi Lôi Đình lờ mờ ý thức được có lẽ mình đã hiểu nhầm rồi.
Hoàn hồn nghĩ lại thì hình như khi nãy cô con gái thứ nhà họ Lăng cũng có mặt mà nhỉ, chỉ là cô bé cứ cúi đầu từ lúc bước vào cửa, cũng không nói gì nên Phi Lôi Đình không chú ý con gái thứ nhà họ Lăng có vẻ ngoài như thế nào, vô thức liên tưởng đến Vạn Kim Chi có vẻ ngoài xinh đẹp, không nhìn ra là mẹ ba con.
Hình như con gái thứ nhà họ Lăng nhỏ hơn chị cả cô bé 2, 3 tuổi, nhìn chiêu cao và vẻ ngoài ấn tượng khi nấy, cô bé ấy thế vẫn còn là một đứa nhỏ.
Phi Lôi Đình nhìn bóng lưng của con trai, không nhịn được mà nói thầm "đồ cầm thú '!
Nhưng con trai còn nhỏ mà đã tự kiếm vợ cho nó, Phi Lôi Đình cảm thấy rất vui. Con trai rất giống anh ta ở điểm này, khi đó anh ta đã "tha" mẹ thằng bé về địa bàn của mình từ sớm, hai người đến tuổi lập tức kết hôn rồi nhanh chóng sinh ra cậu con trai Phi Túc.
Nhớ đến ký ức vui vẻ nhất cuộc đời anh ta, Phi Lôi Đình không nhịn được lấy điếu thuốc ra, dùng diêm châm lửa, qua lớp khói mờ mịt, lờ mờ có thể thấy được viên mắt đỏ ửng kia.
Ăn Tết xong, con trai sẽ lên 16 tuổi, chớp mắt vợ anh ta cũng đã qua đời chừng ấy năm, thời gian trôi nhanh quá, con trai đã có người trong lòng rồi. Phi Lôi Đình hút thuốc quá nhanh, khói thuốc xộc vào phổi khiến anh ta nhịn không được mà ho sặc sụa, nước mắt cũng ứa ra. Anh ta dùng tay áo thô ráp lau mặt, dù sao anh ta cũng chỉ có một cậu con trai, nếu thằng nhóc thối ấy đã có người mình thích thì anh ta sẽ giúp nó giành lấy người ấy.
Thằng nhỏ chết tiệt, chỉ biết ngang ngược trước mặt ba nó, không biết đã thích con gái nhà người ta bao lâu rồi, nhìn cái tính nó kìa, e là bây giờ con gái nhà người ta còn không biết tên nó là gì. Chuyện này phải để ba nó chỉ điểm thôi. Phi Lôi Đình dập điếu thuốc, khóe miệng cong lên cùng đôi mắt đỏ ngầu có chút buồn cười, anh ta xắn tay áo, cầm chiếc tạp dê da treo trên tường, bây giờ anh ta phải trợ giúp, xem thử thằng con trai ngốc nghếch của anh ta đã thích đến mức nào rồi. ...
"Mời ông bà ăn cơm."
Lăng Điềm đứng ở cánh cửa thông giữa hai nhà gọi Hải công công và Lan cô cô ở nhà bên kia, sáng nay không có người lớn ở nhà, em trai được ông bà nội nuôi dắt về bên đó.
“Qua đây, qua đây.'
Lan Tú Mai dắt tay Tiểu Thái Tử, tay khác thì xách một chiếc làn trúc nhỏ.
"Hôm nay nấu món gì thế? Mùi thơm bay khắp nhà."
Chung sống đã nhiều năm, Lan Tú Mai thực sự thích gia đình ở kiếp này của Tiểu Thái Tử. Tuy kiếp này bà ta và Đại Phú trở thành vợ chồng, nhưng đã từng này tuổi rồi, sẽ không có con riêng của mình nữa. Đối với hai vợ chồng, Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống chính là con trai con gái của bọn họ, còn Lăng Kiều và Lăng Điềm chính là hai đứa cháu gái được ông trời bù đắp cho bọn họ.
Dù sao ông bà nội ruột của mấy đứa cũng không thiếu con cháu, bọn họ giành lấy cũng không mang cảm mắc tội.
Ban đầu, khi Lăng Kiều và Lăng Điêm gọi bọn họ sẽ kèm theo họ hoặc chữ "nuôi", nhưng lâu dần ngay cả chữ "nuôi" ấy cũng bị lược bỏ, cứ thế gọi mỗi "ông bà”.
"Bữa trước bà đi cửa hàng bách hóa tổng hợp thấy một tấm vải đỏ, màu đẹp lắm, hợp với mấy đứa con gái các cháu. Bà đã may cho cháu và Lăng Kiêu mỗi đứa một cái váy, lát nữa ăn xong thì mặc thử nhé, xem có vừa không.'
Lan cô cô xoa đầu Lăng Điềm, kiếp trước vất vả, kiếp này ông trời đã bù đắp lại hết tất cả cho bà ta, không còn hậu cung đấu đá nhau, cả nhà yên bình sống bên nhau, thỉnh thoảng hạnh phúc quá, bà lại chẳng nhớ nổi cuộc sống trước kia như thế nào.
Dù tâm hồn là một người trưởng thành, nhưng không có cô gái nào có thể cưỡng lại được niềm yêu thích với quần áo mới, Lăng Điềm gật đầu cười tươi. Tay nghề thêu thùa của Lan cô cô rất tuyệt đỉnh, chỉ tiếc độ nhanh nhẹn của đôi bàn tay của cô lại được thắp sáng ở trong bếp, đi theo bà nội học nghề thêu thùa đã lâu, nhưng đến hôm nay cô vẫn chỉ có thể chắp vá quần sơ sài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận