Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 424: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 14

Chương 424: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 14Chương 424: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 14
Chưởng quỹ lắc tay, cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp được khách hàng ra tay hào phóng như Lăng Kiều, thường một ngày tiệm của cô ấy có thể bán được một hai cuốn sách đã là điều tốt rồi.
Đương nhiên cũng không đáng thương như cô ấy nói, có thể kinh doanh hiệu sách, vậy chắc chắn có người có quyền thế đứng ở sau lưng, người chưởng quỹ không phải là chủ của cửa tiệm này, trên thực tế cô ấy chỉ là người dưới thay người ta trông coi tiệm.
Giá trị lớn nhất của việc mở hiệu sách ở thời cổ đại không phải là kiếm tiên mà là danh tiếng, đó cũng là con đường tìm kiếm nhân tài.
Nghe được câu trả lời mình muốn biết, Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu cũng không ở lại lâu nữa, mang theo mấy cuốn sách còn mắc hơn vàng kia rời đi.
"Anh cảm thấy viết thoại bản có lẽ vẫn là một lối thoát."
Tất Thiên Hữu lật đại xem thử cuốn "Xuân lâu mộng” trong tay kia rồi nói, bất kể là thoại bản ở thời đại nào, trên thực tế đều là tưởng tượng của tác giả.
Nó giống như "Bắc sương ký" của xã hội phong kiến Trung Hoa, tiểu thư khuê các chân chính có thể dễ dàng gặp riêng với chàng tú tài nghèo. Tiểu thư nào mà ở sau lưng chẳng có một hàng dài người theo đuổi. Nhưng mấy người đàn ông không theo đuổi được, chỉ có thể dựa vào văn vẻ để ảo tưởng mấy vị tiểu thư nhu mì xinh đẹp kia thích mình, nhất định phải gả cho anh ta, thỏa mãn ảo tưởng của mình mà thôi.
Cùng một lý do như vậy, đất nước nữ tôn chỉ chuyển đổi giới tính mà thôi.
Tất Thiên Hữu muốn làm chuyện gì đương nhiên Lăng Kiều sẽ không ngăn cản, cô ấy đang nghĩ về chuyện in sắp chữ vừa nãy, có lẽ công việc này cũng là một cửa kiếm tiền.
Mua sách xong, hai vợ chồng lại đến tiệm thuốc một chút, phòng bếp nhỏ của Lăng Điềm bây giờ thiếu khá nhiều đồ gia vị, sợ rằng phải đến tiệm thuốc mới mua được, chỉ là không biết bây giờ tên của mấy dược liệu đó có giống với thế giới của bọn họ không.
"Hoa tiêu, thì là, vỏ quế, đại hồi..."
Cô bé bán thuốc trong tiệm đang giúp lấy thuốc: "Vỏ quế còn lại không nhiều, chỉ có 2 chỉ"
2 chỉ tương đương với 10 gram, Lăng Kiều nhìn chỉ có mấy miếng vỡ nhỏ thế kia.
"Khoảng chừng nào có thể có vị thuốc này?" chỉ có chút như vậy, chắc chắn không đủ.
"Chuyện này em không biết, phải hỏi đại phu." Cô bé bán thuốc lắc đầu.
Từ sau khi vào tiệm thuốc, gương mặt của Tất Thiên Hữu có hơi không tốt lắm, có cảm giác buồn nôn cứ âm ỉ trong dạ dày, quả thực không nhịn nổi nữa, anh ta bịt miệng nôn khan hai tiếng.
"Anh chồng này chắc không phải có rồi chứ?"
Cô bé bán thuốc gọi đại phu ra, chỉ vào bụng của Tất Thiên Hữu phấn khích nói.
Ở nước Lăng, sự ra đời của mỗi một đứa trẻ đều là một chuyện đáng để vui mừng và chúc phúc.
"Có rồi?"
Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu sững sờ, cô bé bán thuốc này chỉ sai người rồi hả?
Đặc biệt là Tất Thiên Hữu, mặt cũng đã xanh mét rồi, cảm giác dạ dày càng thêm khó chịu. Tác giả có lời muốn nói: Phi Túc: trưởng nữ, trưởng tử của tôi. ...
"Anh chồng này có cần tôi bắt mạch cho không?"
Nữ đại phu nhìn phản ứng của Tất Thiên Hữu, tiến lên phía trước một bước rồi hỏi một cách lịch sự.
Nam nữ khác biệt, không có sự cho phép của anh chàng này và vợ của anh ta thì cho dù có là đại phụ cũng không thể tự tiện đụng chạm vào đối phương.
Tất Thiên Hữu cảm thấy mình có thể bị bệnh rồi, bệnh của anh ta là ảo giác thính giác.
"Cô bé bán thuốc này nói có rồi, là chỉ cái gì vậy?"
Tất Thiên Hữu ôm một tia cầu may trong lòng, có lẽ không phải cái ý mà bọn họ hiểu đâu.
"Đương nhiên là có thai rồi, trông phản ứng lúc nảy của anh chồng này, hơi có triệu chứng của đàn ông có thai."
Vị nữ đại phu vô cùng dịu dàng, tính tình hoàn toàn khác với phụ nữ ở đất nước nữ tôn.
Nhưng mà đập vào mắt Tất Thiên Hữu lúc này, đối phương trông vô cùng dữ tợn, đáng sợ, khuôn mặt đó, giọng nói đó đều phóng to ở trong lòng mình, dường như muốn ăn anh ta.
Cái thế giới này huyền diệu quá đi, Tất Thiên Hữu đang nghĩ anh ta phải về nhà.
Đàn ông mang thai gì chứ, ha ha, mang thai gì chứ, ha ha. ...
"Sao đứa nào cũng buồn rười rượi vậy, lẽ nào không mua được sách vừa ý à?"
Vạn Kim Chi cùng con rể nhỏ kéo mấy con mồi từ trên núi xuống, nhìn thấy hai người họ liền muốn cười mà không dám cười, khuôn mặt tái đi như thể người khác đã nợ con rể lớn của bà ấy 50 triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận