Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 273: Mặt Dày 3

Chương 273: Mặt Dày 3Chương 273: Mặt Dày 3
Đây là tập tính đời đời truyên xuống của người Hoa trong nước, nói nhân tình, nói mặt mũi, không phải Lăng Điềm vì điềm này, cho nên mới không có ở ngay tiệc vui gọn gàng dứt khoát nói với Lăng Bảo Trân, tôi không chào đón cô, tôi không nghĩ muốn tới nhà của tôi hay sao?
Cô năm nay đã mười sáu tuổi, không phải sáu tuổi, sáu tuổi cô nói những lời này không sao cả, nhưng mười sáu tuổi cô nói như thế với em gái mười ba tuổi, người ta chỉ biết Lăng Quốc Đống không dạy dỗ tốt đứa con gái cô đây, thành người thành phố cái đuôi lập tức vểnh lên trời, ảnh hưởng cảm quan của bà con bạn bè với gia đình bọn họ, nhiều năm đắp nặn thanh danh tốt cũng có có thể hủy trong chốc lát.
Người nhà họ Lăng ăn cơm chiều xong thì trở vê, mà chị em Lăng Bảo Trân Lăng Bảo Châu còn chưa no, không có cách nào, Vạn Kim Chi dùng mấy lạng mì sợi còn sót lại ở trong bếp và cà chua tươi trong viện làm một chén mì cho các cô, thu dọn một gian phòng khách cho chị em các cô ngủ.
"Chị Điềm Điềm, tối hôm nay em có thể ngủ chung phòng chị hay không, em có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với chị."
Lăng Bảo Trân nhìn thấy tam hợp viện khí thế của nhà chú hai, ánh mắt đều xoay chuyển, xem chỗ nào đẹp, nhiều phòng rộng thoáng, chỉ gian phòng khách bác gái hai thu xếp cho các cô thôi, đã lớn hơn phòng ngủ của cha mẹ cô ta và hai chị em cô ta cộng lại, càng khỏi phải nói nhà chính ở chính viện, thậm chí lớn hơn cả nhà cô ta.
Lăng Bảo Trân nghĩ chỉ là phòng khách đã lớn như vậy, phòng của hai chị họ phải khí thế cỡ nào, hơn nữa lần này đến mẹ dặn dò, bảo cô ta có quan hệ tốt với hai chị họ, không chừng về sau cô ta có thể ở nhà bác hai thật dài thật lâu, chuyển học tịch tới thành phố.
Cô ta đáng yêu như vậy, bác hai và bác gái hai nhất định cũng sẽ thích cô ta, về sau cô ta có thể có quần áo và trang sức xinh đẹp giống như hai chị họ, còn có thể ở căn phòng lớn rộng rãi như vậy, thật sự là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
"Thật có lỗi, chị không quen ở chung phòng với người khác."
Lăng Điềm theo bản năng nhìn về phía chị cả, muốn chị cả hỗ trợ.
Nhưng không biết chị cả suy nghĩ cái gì, cũng không có nhận thấy tâm mắt của cô.
"Vì sao? Cùng nhau ngủ còn có thể thêm một người nói chuyện phiếm với hai chị họ mà?" Lăng Bảo Trân nghiêng đầu, chớp đôi mắt to của mình hỏi.
"Hôm nay chị mệt chết rồi, cũng không muốn nói chuyện phiếm với người khác." Lăng Điềm cảm thấy cô bé này thật là có chút khiến người ta phiền, Lăng Bảo Trân là một cô bé rất biết nhìn sắc mặt, thấy biểu cảm này của hai chị họ, thức thời không có hỏi nhiều nữa, bĩu môi có chút ủy khuất trở về trong phòng khách mà Vạn Kim Chi đã chuẩn bị cho các cô.
"Hừ, qua đó chút, bên này là của tao, mày ngủ bên kia đi, không được phép qua đường kẻ này."
Lăng Bảo Trân trở vê phòng, cởi giày ra lập tức nằm lên giường, giường trong phòng khách chính là giường ván gỗ bình thường, hiện giờ trời nóng, trải chiếu, nằm trên đó mát lạnh hết sức thoải mái.
Cô ta vừa lên giường lập tức bá đạo tìm một lãnh địa cho mình, diện tích chừa lại cho em gái Lăng Bảo Châu cũng chỉ chừa miễn cưỡng để cô ta nghiêng người.
Lăng Bảo Châu cúi đầu, để hành lý của hai người lên ngăn tủ bên cạnh, nghe lời cởi giày lên giường, không có đụng tới phần lãnh địa thuộc về Lăng Bảo Trân. Đêm đó Lăng Điềm ngủ rất ngon, bởi vì cô cảm thấy được đợi qua ngày mai em họ đáng ghét đó sẽ bị cha mẹ đưa về, kể cả chị cả cũng sẽ không để các cô ở nhà, nào biết rằng chờ cô tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, chợt nghe được tin dữ cha mẹ nói hai em họ đó ở nhờ đến khi khai giảng.
Bởi vì cha mẹ và chị gái đều có công việc của mình, trách nhiệm chiêu đãi hai em họ lập tức rơi xuống trên đầu Lăng Điềm, gần như cả ngày, cô cũng không có lúc rảnh rỗi, bên cạnh tràn đầy tiếng líu ríu của Lăng Bảo Trân, trong chốc lát hỏi thăm tiên lương hiện tại của cha cô, trong chốc lát hỏi thăm nhà căn nhà của bọn họ bây giờ giá trị bao nhiêu tiền, bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng không biết khi hỏi mấy vấn đề này phải hỏi không rõ ràng một chút, tuy rằng Lăng Điềm không có trả lời những nghi hoặc đó của cô ta, nhưng trong lòng vẫn rất chán chường.....
"Cho nên em vì trốn đứa em họ đó của em cho nên mấy ngày nay mới tới tìm anh mỗi ngày?”
Phi Túc ngửa đầu nhìn trời, anh tưởng mị lực của anh tới giới hạn nhất định, khiến Điềm điềm đắm say ngày ngày đêm đêm không rời khỏi anh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận