Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 92: Mở Lớp 2

Chương 92: Mở Lớp 2Chương 92: Mở Lớp 2
"Tôi nhặt cho, giáo sư ông đừng ——" Người phụ nữ đó ngồi xổm xuống nhặt tiên, nhìn thấy lão giáo sư cũng giúp đỡ cùng nhặt với cô ấy, có chút khẩn trương muốn ngăn lại.
Hải Đại Phú cũng không có ngừng động tác trên tay, bởi vì tiền không nhiều lắm, tờ tiền giấy giá trị lớn nhất chính là một mao tiền, càng nhiều hơn chính là tờ một phân tiên năm phân tiền, vụn vặt lẻ tẻ thêm vào cũng chỉ có hai mươi mấy tờ, khoảng sáu bảy mao tiền.
Sau khi nhặt tiền rơi xuống mặt đất xong đứng lên, người phụ nữ đó trông càng thêm câu nệ.
"Hiệu trưởng Lưu, không phải tôi không muốn đáp ứng ông, nhưng trong phòng học cũng không có chỗ dư”
Hải Đại Phú có chút khó xử, ông ta nhìn ra điều kiện của hai mẹ con đối phương dường như có chút khó khăn, nhưng lời vừa nãy ông ta nói quả thật cũng không giả, huống chi giao tình của ông ta và hiệu trưởng Lưu cũng không sâu như thế, nếu mỗi người đều luôn tới nhét một đứa nhỏ cho ông ta, hơn nữa nếu ông ta đều đồng ý, chỉ sợ thật sự có tâm vô lực.
Người phụ nữ đó nghe xong lời nói của giáo sư Hải, hốc mắt lập tức đỏ lên, nắm chặt tay cậu nhóc đó, ngọn lửa hy vọng nơi đáy mắt lập tức dập tắt.
"Thây, em không cần bàn, đứng nghe giảng bài là được, thân thể em tốt, có thể chẻ củi nấu nước giúp các thầy, công việc gì em cũng có thể làm." Tất Thiên Hữu, cũng chính là giọng nói bình tĩnh của đứa bé đó, ánh mắt trầm ổn ung dung, từ trên người cậu bé, ông không nhìn ra được chút khờ dại mà một đứa nhỏ nên có.
"Giáo sư Hải, đứa nhỏ này thật sự rất muốn đi học cùng các ông, hơn nữa tôi cũng không có cách nào mới đến nhờ ông, cậu bé và bạn học Lăng Kiều Lăng Điềm giống nhau, đều bị cô Hoàng đuổi ra khỏi trường học, nói ra thật xấu hổ, tôi làm hiệu trưởng còn không làm chủ được một giáo viên, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến nhờ ông."
Lưu Bá Ngôn cười khổ, thành khẩn nói với Hải Đại Phú.
Lời này ngược lại khiến cho Hải Đại Phú chú ý, mới nãy ông ta còn khó hiểu, hành vi của mình có thể nói là đoạt nguồn học sinh của tiểu học công xã, không lý nào hiệu trưởng không đến tìm ông ta gây phiền toái ngược lại lại đưa học sinh lại đây cho ông ta, thì ra trong này còn có nguyên nhân như vậy.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy rằng trong lòng Hải Đại Phú cảm thấy con người Hoàng Liên Hoa như vậy còn không xứng làm kẻ thù của mình, nhưng tưởng tượng đến có thể đối nghịch với đối phương, vẫn khiến tâm tình ông ta sung sướng.
"Nếu như vậy, ông cứ để lại đi, chẳng qua chẻ củi nấu nước cũng không cần, đây không phải việc của mấy đứa nhỏ các em nên làm." Hải Đại Phú thở dài, cuối cùng vẫn đáp ứng nhận học sinh này.
"Cảm ơn thầy, Thiên Hữu, mau cảm ơn thầy." Người phụ nữ khóc vì vui sướng, cầm tiền và trứng gà nhét vào trong tay Hải Đại Phú.
"Học phí thì không cần, trứng gà cũng đưa quá nhiều rồi."
Hải Đại Phú biết nếu mình không nhận gì cả sợ là người nhà này vẫn có thể cảm thấy băn khoăn, khác với một vài đàn bà ở quê thích chiếm hời, người phụ nữ này có cốt khí, nếu không cũng không dạy ra được đứa con như vậy.
Ông ta vươn tay cầm bốn quả trứng gà trong giỏ, một tay hai quả, cúi đầu nhìn học sinh mới của mình, gật đầu với cậu bé: "Bên trong đã bắt đầu giảng bài, em cùng thầy vào thôi, hôm nay trước hết nghe giảng bài thử xem có thể thích ứng hay không, ngày mai lúc đi học nhớ mang một cây bút, một ít giấy, học lớp của thầy, không cần sách vở."
"Giáo sư, thầy xem cái này ——" Tuân Mi không nghĩ tới lão giáo sư cũng chỉ nhận lấy bốn quả trứng gà, ngay cả tiền cũng không nhận, dù cho đi tiểu học công xã học, vậy cũng không chỉ một khoản ấy.
"Đủ rồi, nếu vì kiếm tiền, tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này." Hải Đại Phú cười cười, cười với hiệu trưởng Lưu và Tuân Mi hiển nhiên còn có chút băn khoăn: "Mọi người trở về đi."
"Mẹ, hiệu trưởng Lưu, mọi người về trước đi, con sẽ học hành chăm chỉ."
Không thể không nói, giáo sư Hải từ chối nhận học phí, còn chỉ lấy bốn quả trứng gà, trong lòng Tất Thiên Hữu loáng thoáng có một chút vui sướng, cậu bé biết những quả trứng đó mẹ cậu bé tích trữ bao lâu, tiết kiệm được mười một quả trứng gà, có lẽ hôm nay mẹ có thể nấu một chén nước trứng cho em gái bị bệnh.
Nhà họ Tất có bốn đứa nhỏ, Tất Thiên Hữu lớn nhất, năm nay mười một tuổi, cậu bé còn có một em trai hai em gái, lần lượt là chín tuổi, tám tuổi và sáu tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận