Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 154: Thấu Hiểu 2

Chương 154: Thấu Hiểu 2Chương 154: Thấu Hiểu 2
Lăng Điềm âm thầm khiển trách bản thân trong lòng, so ra thì sao có cảm giác chị cả còn giống người xuyên không hơn cả cô thế này.
Cũng chẳng có cách nào khác, người nhà quá lợi hại mới khiến những đứa nhỏ có vai trò được bảo bọc trong nhà nảy sinh tâm lý ỷ lại, Lăng Điềm chiêm nghiệm lại cuộc sống hiện tại, hình như chẳng có gì phải bất mãn, đời trước khi cô làm một tiểu phú bà, cô cũng không có thói quen tiêu xài phung phí, tiền ấy à, đối với cô mà nói đủ dùng là được, càng quan trọng hơn là ngoài chuyện ăn uống ra, những lúc khác cô đều nhịn không được mà ỷ lại.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ bản thân nên làm thế nào mới xứng đáng với cơ hội được sống lại mà ông trời ban cho mình, nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Điềm lại cảm thấy, sống thật tốt, cả nhà vui vẻ đầm ấm bên nhau mới là điều đúng đắn.
Còn việc xây dựng sự nghiệp vĩ đại thì thôi cứ tắm một cái, đi ngủ đã rồi tính sau.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, lòng Lăng Điềm nhất thời thanh thản hẳn, cô bắt đầu ghi chép lại ưu khuyết điểm của những món điểm tâm sáng nay mẹ cô mua ở mấy quán ăn gần nhà vào một cuốn vở, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Lăng Điềm rất coi trọng quán thịt kho đầu tiên mà nhà mình tính mở.
Sau giờ học buổi sáng, giọng phát thanh quen thuộc lại vang lên ngoài phòng học, học sinh của các lớp xếp hàng ngay ngắn ngoài phòng học của mình sau đó đi theo hàng theo lối đến sân thể dục bắt đầu buổi tập sáng nay.
Quả nhiên giống với lời Hướng Bảo Lộ nói, buổi tập sáng nay nhiều hơn một hạng mục, sau khi tất cả các lớp tập hợp đầy đủ, Lăng Điềm trông thấy chị gái mình cầm một tờ báo bước lên bục diễn giảng.
Hôm nay Lăng Kiều mặc một cái áo sơ mi dài tay màu trắng cùng với một cái quần jean màu xanh nhạt, cái quân này là do hồi nghỉ hè Lý Kiện đến Thâm Thành mua về làm quà cho các cô cháu gái, theo lời Lý Kiện thì giờ ở Thâm Thành có một con đường gọi là đường Thâm Thủy, đồ bán ở đó hầu hết đều là những kiểu quần áo phổ biến ở Hồng Kông, rất nhiều minh tinh điện ảnh đều mặc quần áo như thế.
Bây giờ chính là khoảng thời gian văn hóa Hồng Kông xâm chiếm ồ ạt vào nội địa, tuy vẫn chưa đến thời đỉnh cao ở mấy năm sau nhưng giờ mấy tiệm băng đĩa nhỏ đã bắt đầu được khai trương ở khắp các đường lớn ngõ nhỏ rồi, cũng có không ít tấm áp phích chụp hình những minh tinh Hồng Kông với lớp trang điểm thời thượng mỹ lệ được dán trên mặt kính thủy tinh đẹp đẽ.
Loại quần yếm jean xem ra rất được ưa chuộng ở thời sau xem ra không có đất diễn ở thời này rồi, dù sao với vị trí hiện tại của Lăng Điềm, cô nghe thấy rất nhiều bạn học nữ đang bàn tán to nhỏ về cách ăn mặc của chị cả, tò mò không biết kiểu quần áo này là mua ở đâu.
Dù gì thì đời trước Lăng Kiều cũng là một sếp nữ của một công ty lớn với hơn một ngàn nhân viên, dịp cuối năm lên bục phát biểu đôi lời chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả thị trưởng hay chủ tịch tỉnh, cô ấy còn từng ngồi cùng bàn ăn uống, cụng ly đều đều, dù vì một bài văn ca ngợi sông núi nước non của đất nước, chẳng có chút nội hàm nào mà được lên bục phát biểu thì có chút lúng túng nhưng nếu đã làm, cô ấy nhất định sẽ không làm qua loa cho có lệ.
Cô gái nhỏ cao gầy, rực rỡ dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn hoạt bát khiến cô ấy trông càng thêm hiên ngang mạnh mẽ, giọng nói lưu loát mạch lạc, trong trẻo êm tai được truyên từ microphone đến tai mọi người, trái tim nhỏ của Lăng Điềm đập thình thịch, giờ khí thế của chị cả có khi cao đến hai mét tám ấy, đẹp trai chết mất.
"Chị cả của cậu mà là con trai thì tớ nhất định sẽ làm chị dâu cậu."
Hướng Bảo Lộ áp sát khuôn mặt mê muội của mình lại gần cô rồi nói, từ đầu đến cuối cô bé chẳng nghe thấy chị cả Lăng nói gì cả, chỉ riêng cái khí thế áp đảo đó thôi cũng đủ khiến cô bé bị mê hoặc rồi.
Lăng Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, chị cả được người ta khen còn khiến cô vui vẻ hơn khi bản thân được người ta khen.
Một bạn học sinh nam của một lớp đứng cách đó không xa, trông thấy cô bé mặt tròn mắt hạnh này thì không còn màng gì tới bài diễn thuyết của Lăng Kiều nữa, nhịn không được mà cảm thán trong lòng, cô bé này đáng yêu quá.
Tình cảnh này có thể nói là em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đứng trên lâu ngắm em.
"Cù Sơn, dù anh có không để ý tới em thì anh cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ, Hổ Tử mới có tám tuổi, Tiểu Miêu cũng mới năm tuổi, bọn nhỏ không thể không có ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận