Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 61: Kể Lể

Chương 61: Kể LểChương 61: Kể Lể
Cũng có một số người lòng dạ khôn lường, bắt đầu nổi lên tâm tư với bối cảnh hai ông bà.
Nghe nói những tài sản bị tịch thu sau khi người đó được khôi phục lại cương vị chính trị sẽ hoàn trả lại cho họ, hai ông bà làm giáo sư nhiều năm tích lũy được không ít vốn liếng, cho dù bị cấp trên cắt mất một ít, bị thằng con bất hiếu kia cuỗm đi một ít thì đối với những người như bọn họ ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này vẫn là một khoản tiền lớn, hơn nữa nghe đâu những cán bộ lão thành phục hồi chính trị được căn cứ vào công việc trước khi lao động cải tạo mà đền bù một khoản tiền lương, không biết có thật hay không, nếu là thật thì hai vợ chồng ông lão giờ giàu ú ụ rồi ấy chứ.
Dân làng trong thôn vẫn có khuynh hướng nghiêng về hai suy đoán trên, kiểu gì họ cũng dư dả tiền thì mới chọn ở lại thôn làm giáo viên tiểu học, một tháng nhận có mười năm đồng lương bạc bẽo.
Nếu ở chung thời gian dài hai ông bà lão coi mấy đứa nhỏ nhà cậu hai Lăng là cháu ruột của mình thật, về sau số tiền này chẳng phải đều về tay bọn họ hết sao?
Nghĩ thế cũng không đúng, người ta còn thằng con trai mà, cho dù thằng con không có hiếu đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau này đến trước mặt khóc lóc cầu xin làm ba mẹ có thể cứng rắn quyết không nhận người được sao, rồi còn cháu trai cháu gái, bọn nhỏ ngây thơ không có lỗi gì, chạy đến trước mặt hai ông bà lão khóc lóc làm nũng một hồi, bọn họ đành lòng không nhận con cháu, mang hết tiền của cho người ngoài ư? Không có chuyện đó xảy ra đâu.
Đám người nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nhỡ đâu có ngoại lệ không biết chừng, chuyện tốt như thế không thể để nhà cậu hai Lăng cướp mất, về sau phải tích cực cho thằng nhỏ nhà mình lượn lờ đến trước mặt họ, không chừng có duyên lọt vào mắt hai người, nhân vật như họ tùy tiện bỏ đi mấy thứ đồ trong tay cũng đủ cho bọn họ chỉ tiêu mấy tháng liền.
Hai vợ chồng Lăng Quốc Đống lại không nghĩ nhiều đến thế, nếu bọn họ biết suy nghĩ của người dân trong thôn đoán rằng sẽ hỏi thẳng một câu... tiền của hai ông bà có nhiều không? Đủ mua bao nhiêu cái đồng hồ bao nhiêu cái TV? Chút tiền đó tự bọn họ vẫn có thể cung cấp chu toàn cho bọn trẻ nhà mình.
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống thẳng thắn vô tư làm cho Hải công công, Lan cô cô thấu rõ lòng người khó lường càng thêm yên tâm, cũng kiên định với chủ ý rằng họ tạm thời không nhận lại tiểu thái tử, để cậu bé hưởng thụ cuộc sống vui tươi sau khi sống lại. ...
"Hừ ——aaaa——'
Lăng Mỹ Lệ vừa về nhà đã tung cửa đá ghế, khó được ngày thảnh thơi không phải ra đồng, Triệu Mai ở trong phòng mình, nghe tổ tông sống kia lại nổi điên thản nhiên như không lấy bông bịt lỗ tai lại, bu môi tiếp tục may áo bông cho chồng.
Dạo này trời lạnh lên rất nhanh, mấy nữa không có nhiều thời gian rảnh, cô ta phải tranh thủ may vá cho xong quần áo mùa đông của cả nhà, rồi mang ra ngoài núi hong khô, phơi cho bông lót bên trong đã bị cứng được mềm ra.
Em chồng nhà người ta ai ai cũng chăm chỉ giỏi giang, kể cả cô ta lúc chưa lấy chồng mấy việc đun củi nấu cơm chăn gà chăn vịt cũng làm nhoay nhoáy, mấy chị dâu phải đi làm, mình cô ta giải quyết hết đống quần áo bẩn của anh em trong nhà, còn giúp trông mấy đứa cháu, sao mà đến nhà họ Lăng lại chả giống gì thế, chị dâu như cô ta đây còn phải hầu hạ nịnh nọt em chồng.
Triệu Mai cắn đứt sợi chỉ, nỗi buôn bực không dưng dâng lên trong lòng.
"Tâm can bé bỏng của mẹ ơi, ai lại chọc giận con thế?" Từ Ái Quyên đang ngủ gà ngủ gật thì nghe bên ngoài ầm ï, nghe ra là tiếng của con gái nên đè xuống cơn tức tối đã chực trào lên, khoác áo xốc mành trúc đi ra.
"Còn ai khác ngoài chị dâu hai chứ." Lăng Mỹ Lệ nhớ lại lúc trước hỏi chị dâu hai cái gì cũng hỏi được hết, đâu như hôm nay phí mất một ngày trời, cô ta mệt đến rã rời chân tay, bực muốn chết.
"Con lại đến trêu chọc nó?" Từ Ái Quyên phiền não, biết rõ chị dâu hai như Vạn Kim Chi không dễ chọc sao con gái nhỏ cứ thích đụng chạm đến cô ta chứ.
"Cái gì mà con đến trêu chọc chị ta, mẹ, mẹ có biết chị ta với anh hai con làm ra chuyện tốt gì không, nói ra con sợ mẹ với ba tức chết luôn." Lăng Mỹ Lệ tủi thân nhìn mẹ cô ta, sao mà từ miệng mẹ nói ra cứ như thể cô ta là đứa chuyên gây phiền toái vậy.
"Phi phi phi, cái gì chết với không chết, xí xóa xí xóa, đại cát đại lợi." hiếm khi trông thấy Bà Từ võ cái bốp lên lưng con gái cưng, bà ta chắp hai tay thành hình chữ thập vái lạy bốn phương, sợ điềm xấu trong lời con gái ứng nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận