Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 142: Báo Danh 1

Chương 142: Báo Danh 1Chương 142: Báo Danh 1
Mặc dù từ sớm đã biết gia đình nhà này không giống với gia đình bình thường lắm, nhưng mà mỗi ngày nhìn cháu gái của mình bảo vệ chồng như anh hùng, ông ta lại cảm thấy không hợp tình hợp lý.
"Không sao, Kiều Kiều chúng nó lớn như vậy cũng chưa đến thành phố bao giờ, dẫn con trẻ đi mở mang tầm mắt vậy." Vạn Kim Chi cảm thấy có mình ở bên thì mấy đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì được, hơn nữa, chuyến này tiễn chồng cô ấy đi học, chú Hải với thím Lan cũng đi theo cùng đấy, bốn người lớn trông chừng ba đứa nhỏ, có gì mà không trông được.
Hơn nữa Kiều Kiều với Điềm Điềm đã hiểu chuyện từ lâu rồi, còn có thể trông chừng em trai giúp ba mẹ, đảm bảo không lạc.
"Nếu đã như thế, nhớ trông mấy đứa nhỏ cho kĩ vào."
Uông Hữu Quý cũng không khuyên thêm nữa, nghĩ lại cũng có chút tủi thân, ông ta lớn đến chừng này rồi cũng chưa đến thành phố mở mang tâm mắt lần nào nữa đấy.
Lăng Quốc Đống một tay dắt một cô con gái, cậu con trai thì được Hải công công và Lan cô cô bảo vệ ở giữa, lúc rời khỏi thôn, Lăng Quốc Đống còn chốc chốc lại quay đầu lại nhìn về phía thôn, nhưng dường như không nhìn thấy người mà anh ta hi vọng gặp, trong ánh mắt là sự hiu quạnh.
Cứ như thế ba bước lại quay đầu, mãi cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của họ nữa.
"Đứa trẻ Quốc Đống này sợ là đang đợi cái cặp cha mẹ thiên vị đó, cậu ta vẫn còn ngốc, người ta tức giận vì cậu ta thi tốt hơn đứa con trai thứ ba, lúc đầu vô cùng khoác lác, bây giờ không dám gặp người, e là trong lòng vẫn còn trách cậu ta đấy."
Có người nhìn ra được suy nghĩ của Lăng Quốc Đống, rồi nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người nào của nhà họ Lăng cả, hôm nay chuyện Lăng Quốc Đống đến trường báo danh, mọi người trong thôn đều biết cả, bọn họ không tin Quốc Đống không đến nhà cũ nói về chuyện này, họ thấy vậy mà trong lòng không khỏi thương xót cho người thanh niên này.
"Ai nói không phải chứ, tốt xấu gì cũng là anh em ruột thịt, chứ đâu phải là con cái được nhặt về, những ngày như thế này cũng không lộ cái mặt, nếu tôi là Quốc Đống, tim của tôi chắc cũng nguội cả rồi, sau này đừng nghĩ đến việc tôi để ý đến họ."
Mọi người vừa vác cuốc đi về phía đồng ruộng, vừa thì thầm bàn tán.
Trong đầu của họ luôn chớp lên khung cảnh lúc này: Trong cơn gió lạnh xào xạc, một thanh niên tuấn tú gây gò mang theo một chiếc túi vải, trong đôi mắt đen tràn đầy sự luyến tiếc và cô đơn cùng với nỗi hoang vắng khôn tả, anh ta bước từng bước một rời khỏi quê hương của mình. Cơn gió lạnh thổi qua, đưa vài chiếc lá rơi xuống, gió núi rì rào dường như khắc họa rõ nhất tâm trạng của anh ta lúc này.
Ôi mẹ ơi, lạnh lẽo quá rồi, thê thảm hơn cả những bộ phim đau khổ mà thỉnh thoảng có về thôn quê chiếu, chủ yếu là nam chính trong phim đa số đều không đẹp trai bằng Lăng Quốc Đống, người đẹp trai đau lòng thì càng có thể khơi dậy lòng thương hại và yêu quý của các cô gái đồng hương.
Người của nhà cũ không làm gì cả, lại bị người trong thôn ghi một món nợ, đúng là cái họa từ trên trời rơi xuống, bị bóp nghẹt trong đó.
Lăng Kiều âm thầm liếc nhìn người ba ruột một cái, ba của cô bé tuyệt đối không thuần khiết như vẻ bê ngoài của anh ta, nhìn thử xem, lúc nãy còn diễn cảnh đau buồn, đi ba bước quay đầu lại một lần nữa đấy, bây giờ thì lại ở trước mặt bọn trẻ liếc mắt đưa tình với mẹ của chúng như không có chuyện gì vậy, khả năng diễn xuất này cũng đỉnh quá rồi.
Cô ấy đã có thể nghĩ đến những lời nói khó nghe ở trong thôn trong thời gian tới rồi, nếu cô ấy nhớ không lầm thì hình như không có ai qua bên nhà cũ nói một tiếng với họ về chuyện hôm nay ba cô ấy đến trường báo danh, còn về nhà cũ bên đó, gần đây họ đều đang lẩn tránh người trong thôn đấy, cho dù người trong thôn biết, họ rất có thể cũng chưa nghe qua.
Lăng Kiều hiểu bọn họ, mặc dù khoảng thời gian trước trong lòng còn nén cơn giận, nhưng mà chỉ cần họ còn nghĩ thỉnh thoảng đến nhà chiếm chút lợi lộc, chuyện như thế họ sẽ không lạc nhân khẩu thiệt, ít nhất thì ông bà nội của cô ấy cũng sẽ đến cổng thôn tiễn một đoạn.
[Lạc nhân khẩu thiệt ( À.L18): Ý là bởi vì nói chuyện mà đưa tới hiểu lầm hoặc tranh chấp, thị phi. ]
Nhưng mà họ nhảy cái hố này cũng không oan uổng, con trai nhà ai thi đỗ đại học ai mà trong lòng không vui chứ, họ không chủ động đi nói, bên đó cũng nên có người đến hỏi thăm nhỉ.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận