Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 111: Đánh Chủ Ý

Chương 111: Đánh Chủ ÝChương 111: Đánh Chủ Ý
"Số của ba chúng ta thật không tốt, vài ngày trước ra đồng không cẩn thận trượt chân, đập đầu vào đá làm chảy một đống máu, khi ấy đã không ổn cho lắm rồi, bác sĩ chân đất trong thôn đã bôi thuốc cho ba, nói chúng ta mau chóng đưa ba đến bệnh viện, chị hai, chị cũng biết, nhà chúng ta nào có tiền đâu."
Lăng Kiều nhìn cậu tư mà vừa rồi bà ngoại chỉ cho các cô bé nhận đang nói, trong mấy cậu, dường như chỉ có người cậu này là vẫn chưa kết hôn.
Trong lòng cô bé hơi tính toán, nghĩ đến chuyện ông nuôi của bọn họ cho vòng vàng khi nhận nuôi đã truyền đến nhà ông ngoại, khiến mấy cậu động lòng, nên lúc này mới nhờ người nhắn lời qua đây đây mà.
Lòng cô bé nặng nề, có điều, không biết mấy cậu này có tiên không chữa, hay là thật sự không có tiền, mới bất đắc dĩ mới tìm đến đây. ...
"Không chữa, chúng ta không chữa." Ông Vạn ho khan vài tiếng, nắm chặt tay con gái, cuối cùng biểu đạt rõ ý tứ của ông ta.
Thật sự không phải ông cụ sợ chết, trên đời này có ai lại không muốn mình sống thật lâu, và ông ta cũng không ngoại lệ, nhưng thân là người nông thôn sinh trưởng ở địa phương, ông ta chỉ biết bệnh viện lớn là nơi ăn tiền, nhà bọn họ có mấy phần bản lĩnh, ông ta còn không biết sao, đặc biệt là thằng tư còn chưa lấy vợ, con gái cũng chưa gả đi, hai điểm này vẫn còn cần tốn nhiều tiền, nếu như tốn tiền cho ông †a khám bệnh, vậy ông ta cũng không còn mặt mũi nhìn các con nữa.
Đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người già trong thôn, có chút bệnh nhỏ đau nhỏ đều nhịn hết, không nhịn được thì tìm bác sĩ chân đất trong thôn khám, rất ít người nghĩ đến bệnh viện lớn trong huyện.
Những ngày này nằm trên giường đất, tuy rằng đầu óc choáng váng, nhưng ông ta cũng nghe được vợ già và các con trai, con dâu bàn bạc về vết thương của ông ta, thậm chí bầu không khí bi thảm của cả gia đình cũng bị ông cụ để vào trong mắt.
Ông ta tính ra một khoản, năm nay ông ta đã năm mươi mốt, cho dù thọ hơn một chút, cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai mươi năm, trong này lại thêm vài năm không thể ra đồng làm việc, ông ta còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền cho gia đình?
Đàn ông trong thôn đến sáu mươi chính là một cái hố, đến khi đó cho dù công điểm ra đồng cũng chỉ được nhiêu đấy như phụ nữ bình thường, gặt hái được, thì mỗi năm có thể kiếm thêm cho nhà hai, ba mươi đồng tiền mặt, ông trời không thưởng cơm, còn giảm giá khoản thu nhập này.
Đầu tiên không nói vết thương ở đầu ông ta đi vào bệnh viện lớn ở huyện có thể chữa được hay không, cứ nói chữa khỏi được đi, nhưng nửa đời sau của ông ta có thể kiếm về khoản tiền chữa bệnh cho nhà hay không? Ông Vạn cảm thấy khó, cho nên ông ta nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng phán án tử cho mình từ lâu, chỉ mong có thể chịu thêm vài ngày mà thôi.
"Sao có thể không chữa được, lão già, ông còn muốn bỏ lại một mình tôi lại chắc? Đa Lộc vẫn chưa lấy vợ, con gái còn chưa gả đi, những chuyện này ông đều muốn đổ hết lên đầu một mình tôi sao?"
Bà Thái quẹt mạnh những giọt nước mắt, trừng mắt nhìn ông già nhà mình, cũng không ngại ngùng nữa, mà trực tiếp nhìn về phía đứa con gái hai Vạn Kim Chi ở bên cạnh.
"Kim Chi, mẹ nói thật với con."
Bà ấy đứng dậy dịch cái tủ thấp ở đầu giường đất đi, móc ra một chiếc chìa khóa giấu bên người ra mở khóa tủ, rồi lấy một cái hộp nhỏ ra.
Lăng Kiều và Lăng Điềm để ý, khi bà ngoại làm động tác này, ánh mắt của mấy mợ đều lóe lên, đôi mắt như sắp dán vào cái hộp đó, ngược lại mấy cậu cũng không tệ, lo lắng cho vết thương của ông ngoại, sắc mặt đau buồn lại thêm ngại ngùng.
Phỏng chừng bọn họ cũng thấy xấu hổ khi mở miệng mượn tiền em gái, dù sao lúc này của cải và nhà cửa trong nhà đều do con trai kế thừa, con gái không được hưởng, cũng như vậy, cha mẹ trong nhà có bệnh gì, cũng toàn là con trai bỏ tiền, con gái có hiếu thuận cùng lắm cũng chỉ bỏ sức.
"Những năm này, anh cả, anh hai và cả em ba con đã kết hôn lấy vợ, sinh lễ và tiền bày tiệc đều tốn không ít, trước đó bốn chị em các con gả đi, của hồi môn có được mẹ rút ra một nửa, còn lại đều đổi thành đồ vật hoặc là tiền tích góp làm của hồi môn cho các con, tính như vậy, mấy năm này trong nhà chỉ vô cùng nhiều, trên cơ bản không còn lại tiền gì."
Bà cụ xem trọng con trai là thật, nhưng đối với con gái cũng không tính là vô cùng bạc đãi, bây giờ cũng có không ít người nhà trực tiếp lấy hết tiền sinh lễ gả con gái để cho con trai lấy vợ, bà cụ còn còn thể giữ một nửa cho con gái đã tính là không tôi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận