Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 192: Hướng Ra Phía Ngoài 2

Chương 192: Hướng Ra Phía Ngoài 2Chương 192: Hướng Ra Phía Ngoài 2
Anh ta có một phòng làm việc nhỏ ở trang trại, trước đây có ai muốn mua heo, dê hoặc trâu cày số lượng lớn đều sẽ đến đó tìm anh ta. Sau này kỹ tính hơn thì làm một văn phòng nhỏ ở cửa hàng thịt lợn trong chợ Trường Hòa, ở đây sạch sẽ, người ta cũng không cần chạy đến trang trại ở ngoại ô để tìm anh ta. Dần dần, anh ta cũng quen với phòng làm việc mới, còn lắp điện thoại bàn cho trang trại và cửa hàng thịt heo này để nếu có việc thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Quầy hàng này của Phi Lôi Đình lớn hơn nhiều so với quán đồ kho nhỏ tạm thời của nhà họ Lăng, ngoài các trang trại chăn nuôi, anh ta đã mở 5 cửa tiệm thịt heo ở thành phố và mở chi nhánh ở một số thị trấn có điều kiện kinh tế khá, lờ mờ thay thế vị trí của quầy cung cấp thịt chế biến của hợp tác xã mua bán.
Để làm được điều này, mối quan hệ lâu năm với nhà họ Phi và bản lĩnh của Phi Lôi Đình là hai thứ không thể tách rời, chỉ riêng chuyện này, tất cả mọi người phải thừa nhận người đàn ông mất vợ từ sớm, một mình nuôi con trai ấy không hề tâm thường.
"Cô cần bao nhiêu thịt heo hằng ngày? Nếu tôi nhớ không nhầm, nhu cầu nhiều nhất của quầy đồ kho là thủ heo, chân giò, đùi và lòng heo, còn thịt heo thì lại ít cần nhất."
Phi Lôi Đình rất nghiêm chỉnh, thông minh khi nghiêm túc bàn chuyện làm ăn.
Tính ra anh ta không những thích các món thịt quay do nhà họ Lăng làm mà anh ta còn thích là bởi vì sự có mặt của quầy đồ kho đã giúp anh ta giải quyết vấn đề đồ thừa phiên phức nhất.
Các bộ phận như thủ heo hay chân giò rất khó bán. Lòng còn đỡ hơn một tí, người bình thường không biết nấu món đó, nếu đã biết thì sẽ yêu nó muốn chết. Hơn nữa, lòng heo còn rẻ, số tiền để mua một cân thịt bằng tiền mua 7, 8 cân lòng. Mười mấy năm trước, cho không lòng heo cũng chưa chắc đã có người thèm.
Mà hai món đặc sắc của quầy đồ kho lại chính là thủ heo kho và chân giò kho, Lôi Phi Đình cũng thích ăn, mỗi ngày nếu thiếu mất món này trong bữa ăn thì anh ta cũng không muốn uống rượu nữa.
Nhưng vấn đề khác lại xuất hiện, cần một cái đầu và bốn cái chân giò đồng nghĩa với việc phải giết một con heo, với phản ứng của thành phố Bạch Châu, thị trường mà nhà họ Phi nắm rõ thì một ngày giết 10 đến 50 con heo phỏng chừng đã là cực hạn rồi. Bây giờ sức mua của các gia đình vẫn chưa bằng hậu thế, một tuần, thậm chí là một tháng ăn thịt một lân mới là tiêu chuẩn của dân thành phố.
Phi Lôi Đình tạm thời chưa có ý định mở rộng quầy hàng đến các thành phố xung quanh. Năm nay nhà họ Phi đã mở nhiều cửa hàng rồi, nếu còn mở thêm, anh ta e sẽ đứt gánh giữa đường mất.
Do vậy, số lượng cung ứng các bộ phận này đã đến giới hạn, theo tương lai mà cô chủ Vạn miêu tả, e là anh ta không thể cung cấp được nhiều nguyên liệu đến thế.
"Cứ dựa theo khả năng ông chủ Phi có thể cung cấp đi."
Vạn Kim Chi nghĩ số lượng chỉ có chừng này chắc hẳn sẽ không đủ để đáp ứng cho cả ba cửa hàng, nhưng may mà bây giờ cửa hàng có nhiều loại hàng hóa, vị nướng và vị sấy hiện tại bán cũng rất chạy, hai cửa hàng kia thì vẫn chưa mở, tình hình cụ thể ra làm sao khó mà nói được.
"Vậy được, chúng ta bàn đến giá cả."
Phi Lôi Đình cười, anh ta thích làm ăn với người thoải mái.
Thấy vui là anh ta lại muốn hút thuốc, nhưng nhìn người phụ nữ xinh đẹp và bé gái nhu mì đáng yêu ngồi trước mặt mình, động tác lấy điếu thuốc ngừng lại, anh ta rút tay về.
"Vốn dĩ thủ heo và chân giò khó bán, giá cũng rẻ, lúc trước cô Vạn mua là giá bán lẻ, 7 hào 3 một cân, bây giờ chắc chắn không thể tính giá này được. Bán giá đẹp nhé, 6 hào 8 một cân. Còn lòng heo thì rẻ, trừ đi số lẻ lúc trước thì mỗi cân giá 3 hào. Giá thị trường bây giờ của thịt heo là 1 tệ 2 một cân, nếu năm sau có ý định tăng nhu câu thịt heo thì tính cô 1 tệ 1 một cân. Ngoài cửa hàng nhà cháu, cô không tìm được chỗ nào khác rẻ hơn nữa đâu."
Phi Túc không biết đã ở một bên quan sát bao lâu, khó lắm mới tìm được một cơ hội xen ngang, vô cùng bình tĩnh bước từ phía sau lên ngồi xuống bên cạnh ba và nói với mẹ vợ tương lai.
Trời ơiIHI
Phi Lôi Đình muốn lấy hộp diêm trong túi ra đập lên đầu con trai, có cái kiểu làm ăn như nó ư? Khách quen của cửa hàng, một người bạn mở quán cơm, lấy thịt heo ở chỗ anh ta với giá 1 tệ 1 hào 5. Trừ đi số lẻ là trừ kiểu đó à? Đừng thấy trừ đi không bao nhiêu, một năm cộng lại là cả một con số không nhỏ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận