Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 422: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 12

Chương 422: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 12Chương 422: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 12
Nghĩ tới nghĩ lui, đời này là thích hợp nhất rồi, độ tuổi cũng hợp cưới xin, hơn nữa lúc xuyên đến đây họ đã là một đôi vợ chồng hợp pháp rồi, Tất Thiên Hữu rất muốn có một đứa con của hai người họ.
Tính toán tuổi tác, anh ta bây giờ quả thực cũng đã đến tuổi của một người ba trưởng thành ổn định từ lâu rồi.
"Một mình em có thể sinh con chắc."
Phụ nữ có kiên cường thế nào đi nữa lúc nói ra câu này cũng sẽ có hơi xấu hổ, Lăng Kiều cũng không ngoại lệ.
Cô ấy lùa bò, mẹ đã nói đường lên trấn chỉ có một con đường chính, cứ men theo con đường đó, không lủi vào đường nhỏ sẽ không đi lạc, lấy cớ nhìn đường, Lăng Kiều không dám nhìn thẳng vào Tất Thiên Hữu.
"Được, trở về chúng ta sẽ cố gắng."
Tất Thiên Hữu giúp đỡ tóm chặt dây cương của bò, nắm tay Lăng Kiều trong lòng bàn tay mình, hai người im lặng không nói lời nào mà lại vô cùng ngọt ngào. ...
Chợ ở trên trấn rất nhộn nhịp, chỉ có điều những người bày hàng ra bao gồm cả những người xuất hiện trên đường, dường như đều là những người phụ nữ vạm vỡ, người nào người nấy thân thể cường tráng, phụ nữ cao trên 1m8 trên cơ bản cũng thấy đầy đường.
Trang phục nữ bình thường của nước Lăng na ná trang phục nam của xã hội phong kiến Hoa Quốc, chỉ là ở dưới không có trường bào, mà là quần dài, quân được bo lại ở mắt cá, ống quần dài rộng, đa số đều buộc dây ở lưng quần. Bởi vì lực lượng lao động chủ yếu là nữ nên phụ nữ ở trên đường người nào người nấy vòng eo thon thả rắn chắc, trên cơ bản hiếm khi thấy được người mập, phần nhiều là cao gây, đẹp và quyến rũ, ai ai ở giữa chân mày cũng lộ ra khí khái hào hùng, khiến người ta yêu thích tán thưởng không ngớt.
Nữ giới ở đất nước nữ tôn còn có một kiểu trang phục khác, đó là đổi quần thành váy dài, kiểu trang phục này hầu hết là những cô gái hay những quan chức cao cấp và người cao quý có học thức mặc, trông thanh lịch và mềm mại hơn chút, hơn nữa kiểu dáng, vải vóc tương đối trang trọng hơn.
Lăng Kiều để ý nữ giới ở đây rất ít người có đeo phụ kiện trên đầu, cùng lắm là cài một cây trâm hoặc đội kim quan để cố định búi tóc, người dân thường nghèo khổ chút thì dùng dây vải buộc chặt, ngược lại, ở trên đầu đàn ông thì có đủ kiểu hoa hòe.
Những anh chàng chưa gả đi đa phần đều xõa tóc, do đó chưng diện đủ loại phụ kiện ở trước trán, tóc của đàn ông sau khi xuất giá cũng giống phụ nữ, búi tóc cao lên, chỉ là trâm cài ở trên đầu sẽ nhiều hơn nữ, kiểu dáng cũng phức tạp hơn chút. Lăng Kiều nhìn thấy một người đàn ông dễ nhận ra là chồng của một gia đình giàu có, trên đầu cài đủ tám cây trâm vàng mà chỉ cài trong một búi tóc, cô ấy cũng cảm thấy da đầu bị căng phát đau thay cho anh ta.
Đàn ông không được phép mặc quần, những anh chàng ở gia đình bình thường sẽ mặc trường bào dài đến chân, hai bên mép trường bào tách ra đến bắp chân, trong trường bào có thể mặc quần, như vậy thực tế làm việc hay đi đường đều không bị ảnh hưởng gì.
Trang phục của những cậu chàng ở nhà có tiền đẹp hơn nhiều, váy xếp tầng tầng lớp lớp, áo dài tay to rộng giống như một cái bánh xem đang đi lại. Những người đàn ông thích tô son điểm phấn, phần nhiều trên mặt của những anh chàng đi trên đường lớn thế nào cũng bôi chét trắng như tuyết, chân mày thì dùng chì than vẽ màu đen.
Thế giới nữ tôn đoán chừng cảm thấy như thế này là đẹp, những người đàn ông không bôi phấn và vẽ chân mày đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn những cậu chàng ăn diện đẹp đẽ kia, những thiếu niên xinh đẹp kiêu kỳ ước gì có thể thay thế vào thân thể đó.
Lăng Kiều ngẫm nghĩ nếu như Tất Thiên Hữu cũng trang điểm như thế này, chỉ tưởng tượng dáng vẻ đó thôi là cô ấy nhịn không được rùng mình, vứt bỏ ngay suy nghĩ mới nảy xem có nên mua cho đối phương một bộ đồ trang điểm thịnh hành ở thế giới nữ tôn không.
Trước tiên họ đến cửa hàng bán mấy tấm da lông động vật kia, đi đến ba cửa hàng thu mua da, giá cả đều xấp xỉ nhau, bởi vì động vật của nhà họ Lăng trên cơ bản đều bị Lăng Quốc Đống dùng cây cối gô vào rồi mới vồ bắt nên da tương đối hoàn chỉnh, tay nghề lóc da cũng tốt cho nên giá trị của da khá cao, giá bán ra đương nhiên cũng khá.
Gà rừng và thỏ hoang bán cho quán rượu, bởi vì số lượng có hơi nhiều nên phải bán cho hai quán rượu mới bán hết được món ăn dân dã từ thú rừng mà chuyến này mang đến.
Đợi đến khi đồ đạc trên xe bò đều đã bán sạch, Lăng Kiều cũng đã có hơn 80 lượng bạc trong tay, đa số đều thu được từ việc bán da.
"Chưởng quỹ, mấy cuốn sách này cần bao nhiêu bạc vậy?"
[chưởng quỹ: chủ tiệm. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận