Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 232: Hiện Thực 2

Chương 232: Hiện Thực 2Chương 232: Hiện Thực 2
"Mẹ, mẹ nhìn trong quán người đến người đi, bán đồ gì tiên thu tới đều truyền qua tay bọn họ, Đa Lộc cũng coi như thôi, đó là em trai ruột, nhưng người phụ đó, cô ta lại là nhân vật nào trên mặt bài, biết người biết mặt không biết lòng, nếu người ta thực sự lén lút che giấu ba mao năm mao, ai có thể nhìn ra được, cho nên tiền này, vẫn là phải để người trong nhà trông coi mới yên tâm."
Lương Phương càng nói càng cảm thấy có lý, món kho trong quán bán đều được cân, nếu bạn đè quả cân tăng thêm sức nặng, hoặc là hào phóng chút, loại bỏ số lẻ vượt qua không nhiều lắm, khác biệt này cũng rất lớn, một ngày có sai số cân lại là chuyện hết sức bình thường, bởi vậy có thể che giấu không ít tiền.
Nhìn thấy khách hàng lui tới trước cửa tiệm, chú em và người phụ nữ đó không rảnh rỗi được, có thể nghĩ việc làm ăn của quán món kho này của em hai tốt cỡ nào, không chừng hiện tại chú em chính là làm như vậy, nếu không ông ta là người tốt như thế còn trả tiền giúp mấy nhà bọn họ, còn không phải bởi vì vơ vét được món béo bở khác sao.
Lương Phương càng nghĩ càng tức giận, sao lợi ích để chú em cầm, ngay cả thanh danh tốt cũng đều là ông ta, đừng tưởng rằng bà ta không biết những lời đàm tiếu trong thôn này, nói bọn họ làm anh trai làm chị dâu bất công, bạc đãi Vạn Đa Lộc, vốn trong lòng bà ta cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vào thành phố nhìn một cái, hoàn toàn không phải chuyện như vậy, giỏi cho chú tư ông ta, quá đáng không ra gì.
"Con nhìn người ta tính toán nhanh nhẹn biết bao, với môn toán đó của con, chỉ là bán cho người bán hàng rong mấy quả trứng gà cũng phải đếm trên đầu ngón tay tính nửa ngày, lại còn quản số sách cho Kim Chi, đừng thêm việc đã không tệ lắm rồi."
Bà Thái không hề chừa mặt mũi cho con dâu, tình huống bây giờ khác biệt, trước kia bà ta lo lắng con dâu khuyến khích con trai không hiếu thuận, tương lai không chăm sóc bà về già, tính tình của bà cũng không phải cái loại này thích tranh chấp tranh cãi ầm ï, cũng không giống những me chồng nhà người khác thích lên võ đài với con dâu, ngày xưa có một chút xung đột, bà đều nhường mấy đứa con dâu.
Nhưng bây giờ bà có con trai út hiếu thuận, con gái hai lại có tiên, dù cho mấy đứa con và con dâu phía trước cũng không nuôi bà, bà cũng không cân lo lắng sẽ đói chết, đương nhiên sẽ không cần lại dỗ mấy người Lương Phương bọn họ.
Ngược lại, mấy con dâu vì thôn qua bà và ông cụ xin được chỗ tốt của con gái hai , còn phải hiếu thuận nịnh bợ bọn họ cho tốt, gió đông thổi bạt gió tây, bây giờ bà ta cũng thực sự không sợ các bà.
"Mẹ, mẹ nói thế à."
Lương Phương có chút xấu hổ, ai bảo nhà mẹ đẻ bà ta nghèo, lúc trước ngay cả lớp xóa nạn mù chữ cũng chưa từng đi học, tính tới sổ sách tự nhiên bắt đầu đau đầu, nhưng bà ta cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì, không phải là tính sổ thôi sao, đến lúc đó học nhiều một chút không phải sẽ biết à.
"Mẹ, chú Đa Lộc, con và em gái đi học đây."
Lương Phương còn muốn dây dưa vài câu với mẹ chồng, Hổ Tử lập tức dẫn em gái Tiểu Miêu đi từ trên lầu xuống, cậu nhóc mười hai tuổi cái đầu ưỡn cao, lại bởi vì trải nghiệm hồi nhỏ, tính tình ổn trọng, hiếu kính mẹ yêu thương em, biết mẹ làm việc bận bịu, mỗi ngày đều là cậu bé dẫn em gái cùng đi học tan học.
"Hôm nay mẹ cháu dậy trễ, không có thời gian nấu cháo cho các cháu, chú mua bánh bao cho các cháu, để ở trên bàn, cháu và em gái mỗi người hai cái."
Vạn Đa Lộc bớt thời giờ nói với Hổ Tử một câu, chỉ vào bàn ăn cơm phía sau, phía trên để hai hộp cơm nhựa, bởi vì giữ ấm, còn đậy một cái áo bông cũ không mặc lên.
"Hổ Tử, Tiểu Miêu, đó là mẹ và chị dâu của chú Đa Lộc con, nhanh chào đi." Trương Hồng nhớ tới bà Thái và Lương Phương còn đang ngồi bên cạnh, trên mặt hiện lên một vệt xấu hổ, dặn dò với Hổ Tử và Tiểu Miêu một câu.
"Bà nội, thím."
Tiểu Miêu gầy nhỏ, bộ dáng có vài phần ngọt ngào, lúc gọi người ta giống như trộn với đường, thực sự khiến các ông các bà yêu thích.
Ngày thường bà Thái chính là một cụ bà ôn hòa, bây giờ điều kiện trong nhà rất tốt, con nít trong thôn tìm cháu trai cháu gái chơi bà đều sẽ cho chúng một nắm đậu phộng hoặc là đậu rang linh tinh, đối với cặp đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi bà là bà nội, sờ sờ túi quần áo, ý thức được bây giờ không có ở nhà, không kiếm ra được đậu phộng hạt dưa, chỉ có thể từ bỏ.
"Mẹ, sao con cảm thấy không thích hợp."
Lương Phương nheo mắt lại, nhìn thấy Vạn Đa Lộc ở chung cùng với người phụ nữ đó và hai đứa con, cứ cảm thấy có hơi lạ thế nào. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận