Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 244: Rời Đi 3

Chương 244: Rời Đi 3Chương 244: Rời Đi 3
Lăng Quốc Đống đương nhiên là giúp vợ, bà Thái rất tín nhiệm đứa con dâu này, tuy rằng lúc trước đứa con dâu này là người bà chướng mắt nhất.
Con rể hai là sinh viên, bây giờ còn làm giáo viên ở trường đại học, đối với đàn bà nông thôn mà nói, Lăng Quốc Đống phỏng chừng chính là đám người siêu cấp thông minh bên cạnh bà, bởi vậy đối phương đã nói như vậy, trong lúc nhất thời bà thật không biết nên ngăn cản con trai như thế nào.
"Mẹ.
Vạn Đa Lộc khẩn cầu nhìn mẹ ruột một cái.
"Chỉ ba năm, ba năm sau con phải nghe mẹ, ngoan ngoãn cưới một cô vợ." Bà Thái vẫn thỏa hiệp, bà an ủi mình trong lòng, không phải là ba năm thôi sao, chỉ cần không ở chung với Trương Hồng, đợi ba năm nữa lại như thế nào.
Lương Phương khó thở, cả nhà này tự quyết định, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nghĩ tới em gái bên nhà mẹ đẻ của bà ta, quá ức hiếp người.
"Chị dâu hai, lúc trước phần tiền đó của chị và anh hai tôi tôi trả thay hai người hơn phân nửa, tính ra hai người còn nợ tôi sáu mươi bốn đồng tiền, chị và anh hai tính khi nào thì đưa tôi."
Bây giờ Vạn Đa Lộc phiền nhất chính là chị dâu hai, sớm biết rằng loại người này ích kỷ, lúc trước ông ta không nên mềm lòng trả tiền thay bọn họ.
"Chú út nói lời ấy, lúc trước lấy tiền không phải chú cam tâm tình nguyện trả thay bọn chị sao?" Lương Phương lập tức héo ngay, trên mặt lộ tươi cười cứng ngắc, ánh mắt lóe ra sự từ chối.
"Phải không, tôi chỉ nhớ rõ lúc trước trên giấy vay nợ giấy trắng mực đen, bốn anh em chúng ta bằng phẳng bốn trăm đồng tiền, mỗi người chia một trăm, lần này trở về, tôi sẽ đi tìm anh hai đòi tiền, nếu còn không được, vậy từ từ trả, trước đó đưa mười mấy hai mươi, dù sao vẫn có thể có một ngày trả hết."
Vạn Đa Lộc vẫn có phần nắm chắc với anh hai của ông ta, ông ta sĩ diện nhất, ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, ông ta sẽ không cố tình quên khoản nợ này, nhưng bởi vậy, giữa anh em chỉ sợ cũng không có cách nào ở chung giống như trước.
Lăng Kiều nhìn thấy sự thay đổi của cậu út, cúi đầu uống một ngụm cháo, nghĩ sắc mặt mợ hai thoáng cái khó coi, cũng không biết về sau bà ta có thể hối hận hay không, chú em móc tim móc phổi, chính là mấy chị em các bà cùng với mấy người cậu làm bộ như cái gì cũng không biết của mình tự tay đẩy đi.
Tiền thật sự là thứ tốt, cũng may nhà bọn họ không như vậy, Lăng Kiều nhìn em trai em gái ở bên cạnh im lặng ăn cơm, nhân tiện xem kịch, bọn họ sẽ vẫn tương thân tương ái, cả đời. ...
"Bà chủ, cậu Tất đến rồi, hiện giờ ở văn phòng của cô."
Sáng sớm Lăng Kiều phải đi nhà xưởng, hiện giờ cô ấy vẫn là sinh viên ở trường, phải cân bằng chuyện tốt nghiệp và bài vở và bài tập không phải một chuyện đơn giản, bây giờ đúng là ngày đại học nghỉ, cô ấy thừa dịp thời gian này, xử lý nhiều hơn một vài chuyện về nhà xưởng.
"Một nhóm quần áo thiết kế mới tạo mẫu thế nào rồi?"
Lăng Kiều cầm hộp cơm trong tay, bên trong chính là một vài điểm tâm nhỏ em gái làm, cho cô ấy lót dạ, dù sao cô ấy bận rộn lên rồi sẽ thường qua giờ cơm, như vậy không tốt với dạ dày.
"Lão sư phụ cô mới mời đến rất có bản lĩnh, mười tạo mẫu thiết kế đều gần xong rồi, đợi lát nữa tôi bảo Tiểu Lâm đưa lại đây cho cô."
Nói chuyện với Lăng Kiều chính là một người phụ nữ độ ba mươi, bộ dáng bình thường, tuổi tác lớn hơn Lăng Kiều gần mười tuổi, nhưng thái độ lại vô cùng cung kính, cũng không có bởi vì cô ấy tuổi còn nhỏ mà khinh thị cô ấy chút nào.
"Được, đợi lát nữa chị cầm mấy bảng tài vụ tháng này lại đây để tôi xem trước." Lăng Kiều gật đầu, lập tức đi đến văn phòng của mình, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, cũng có chút căng thẳng.
Đêm qua nói với em gái một phen, khiến Lăng Kiều mở được khúc mắc.
"Vậy chị nghĩ anh Thiên Hữu và người đàn ông trong giấc mơ của chị có gì khác nhau không, chị thích anh Thiên Hữu, thích đến mức chấp nhận phần khác nhau đó được không?"
Đây là câu hỏi cuối cùng Lăng Điềm hỏi cô ấy đêm qua, cũng là vấn đề này, khiến Lăng Kiều sáng tỏ thông suốt.
Ở thế giới trước, Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu kết bạn sau khi cô ấy đã công thành danh toại, chuẩn bị tích tụ sức mạnh đối phó với những người lúc trước thương tổn Điềm Điềm.
Tất Thiên Hữu khi đó sự nghiệp thành công, xem như chàng rể vàng, người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt rất nhiều cô gái trẻ, bọn họ quen nhau ở trên bữa tiệc vào một lần bạn bè tổ chức, bởi vì nói chuyện phiếm biết được là đồng hương, trao đổi dân dần nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận