Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 191: Hướng Ra Phía Ngoài 1

Chương 191: Hướng Ra Phía Ngoài 1Chương 191: Hướng Ra Phía Ngoài 1
"Ông chủ, cho em một miếng thịt ba chỉ, miếng này này, lấy em 2 cân nhé."
Từ lúc nhắm trúng miếng thịt ấy, Lăng Điềm chưa từng rời mắt khỏi nó, đến lượt mình, cô gấp gáp chỉ vào miếng thịt ba chỉ mỡ nạc vừa phải ấy mà nói.
Phi Túc vừa nghe đến chữ "ông”, ra-đa cảnh báo trong lòng cậu kêu inh ỏi, cậu chỉ lớn hơn Điềm Điềm 4 năm 8 tháng và 3 ngày, thật ra cũng không già lắm.
Ba cậu đã nói trong giai đoạn phát triển, đàn ông nhà họ Phi có hơi già hơn tuổi, qua khỏi giai đoạn này, đặc biệt là khi những người đàn ông 50, 60 tuổi trông già khụ, bọn họ vẫn là những người đàn ông mạnh mẽ và cường tráng.
Lăng Điềm không hề biết đằng sau khuôn mặt lạnh lùng của anh trai thường xuyên đến quán đồ kho nhà cô mua thịt lại dôi dào cảm xúc đến thế, nhìn đối phương không động đậy, Lăng Điềm không nhịn được nhỏ giọng hối thúc.
Cô đã nhận ra người đứng đối diện mình là ai rồi. Nếu hằng ngày có một người cứ đúng giờ lại đến cửa hàng nhà bạn mua đồ, lại còn lạnh lùng không nói gì khác ngoài việc trả tiền và nhận tiên thừa thì bạn sẽ có ấn tượng rất sâu sắc đối với người như thế.
Ngoài ra, bây giờ cả hai lại còn học chung trường, vô tình có thể gặp được nhau, tuy không biết tên, nhưng Lăng Điềm chắc chắn đã quen mặt của đối phương rồi.
Phi Túc vừa nghĩ làm sao mới có thể khiến cô gái Điềm Điêm của cậu sau này khi gọi cậu sẽ bỏ đi chữ “ông”, vừa nhanh nhẹn chặt thịt.
"Này, tổng cộng 2 tệ 4."
Phi Túc chặt một miếng thịt rất to, không cân lại mà cứ thế dùng giấy dầu gói rồi buộc dây thừng lại và đưa cho Lăng Điềm. Nhìn thôi đã biết miếng thịt này chắc chắn nhiều hơn 2 cân, e là phải cỡ 3, 4 cân gì đó.
"Nhiều quá không?”
Lăng Điềm thoáng chốc chân chừ, lắc lắc độ nặng của miếng thịt ba chỉ trong tay, đối phương làm ăn thế này không sợ bị lỗ à.
"Cái tài của nhà họ Phi là chặt thịt không quá cân, anh nói hai cân thì là hai cân."
Trong lòng Phi Túc rất vui, cô gái mà cậu thích rất thật thà, không muốn lợi dụng ai.
Cậu tưởng mình tốt bụng, nhưng không ngờ bởi vì khuôn mặt quá mức quê mùa và biểu cảm nghiêm túc của cậu, nhìn rất đáng sợ, Lăng Điềm bị dọa một trận, vô thức trả tiền rồi lấy thịt mà Phi Túc đưa, sau đó vội vàng chạy vào cửa hàng tìm mẹ.
Điềm Điềm của cậu dễ thương quá.
Bong bóng màu hồng nổi lên trong lòng Phi Túc, nhìn cô gái nhỏ mắc cỡ cầm thịt bỏ chạy rồi lại nhìn mấy đồng xu vẫn còn hơi ấm trong tay, cậu ho vài tiếng rồi bỏ tiên vào trong túi áo mà không bỏ chung chúng vào đống tiền trong hộp sắt để trên thớt.
"Cậu nhỏ họ Phi, cháu giỏi thế, chặt thịt không cần cân, hay là cũng cho chú hai cân thịt ba chỉ nhé." Khi nãy có không ít người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, bọn họ cho rằng lẽ nào con trai của đồ tể Phi không giỏi nhưng muốn khoác lác nên muốn lợi dụng, vội vàng vây quanh để mua thịt. Phi Túc vẫn trưng ra khuôn mặt cương thi, nhìn người vừa lên tiếng rồi nhanh nhẹn chặt một miếng thịt, dùng giấy gói lại rồi đưa cho ông ta.
"Không đúng, không đủ hai cân." Cô gái lúc nấy cũng lấy hai cân thịt, miếng thịt Phi Túc đưa nhiều hơn miếng thịt ở trong tay ông ta hiện giờ.
Phi Túc không giải thích, trực tiếp để thịt lên cân, không dư cũng không thiếu.
Cái người muốn lợi dụng cầm thịt, trả tiền rồi vội vàng chạy đi, những người còn lại cũng biết đàn ông nhà họ Phi, không kể lớn nhỏ, không phải có mỗi vẻ bề ngoài nên cũng bỏ đi ý định lợi dụng.
Chỉ là tò mò tại sao khi nấy cô bé kia mua thịt, con trai nhà họ Phi lại "lụt nghề" như vậy.
"Anh Khuê, anh trông quầy nhé."
Trong lòng Phi Túc vẫn nghĩ đến Điêm Điềm và mẹ vợ tương lai đi vào cửa hàng, cậu ném việc cho một người học việc trong quán, lấy miếng giẻ lau tay, cởi tạp dề ra rồi đi thẳng vào trong nhà.
Một người đàn ông da ngăm khỏe khoắn đáp lời, đi từ trong quán ra, nhanh nhẹn nhận việc của Phi Túc, tiếp tục chặt thịt cho khách.
"Ông chủ Phi, năm tới chúng tôi sẽ mở rộng việc kinh doanh của quán đồ kho, tôi sợ cửa hàng ở chợ Trường Hòa không đáp ứng được số thịt tôi cần, tôi định đầu năm sau sẽ mua một chiếc xe ba bánh, hằng ngày đi đến trại nuôi heo của anh để lấy thịt, anh thấy thế nào?"
Lúc Phi Túc đi vào, Vạn Kim Chi đang ngồi đối diện với Phi Lôi Đình trên ghế sofa, còn Lăng Điềm thì cầm miếng thịt ba chỉ vừa mua khi nãy ngồi cạnh Vạn Kim Chi.
Mấy trại nuôi của Phi Lôi Đình cũng được coi là có tiếng trong thành phố, không chỉ một số nhà hàng muốn mua thịt heo, thịt dê của anh ta mà một số thôn quê cũng muốn mua heo con và dê con của anh, kinh doanh trang trại rất phát đạt nên tất nhiên cũng phải bày ra dáng vẻ cần có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận