Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 193: Hướng Ra Phía Ngoài 3

Chương 193: Hướng Ra Phía Ngoài 3Chương 193: Hướng Ra Phía Ngoài 3
Phi Lôi Đình đau lòng nhức óc nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh ta phải giữ thể diện cho con trai chứ.
May mà cái giá này cũng không phải không chấp nhận được, trong nhà vẫn còn nguồn lợi nhuận khác, anh ta vừa thâm mắng thằng con phá của, vừa tươi cười gật đầu, thể hiện đồng tình với lời con trai nói.
Gần đây Vạn Kim Chi cũng tiếp xúc nhiều với thịt heo, hiểu rằng cái giá mà Phi Túc đưa ra rất công bằng nên vô cùng hài lòng, nói thật thì bản thân lúc cô đến đây không nghĩ có thể thương lượng giá cả đến bước này.
Ngoại hình của cậu con trai nhà họ Phi tuy không đẹp, nhưng tính cách lại rất được, Vạn Kim bày tỏ nếu cậu ta trắng hơn thì sau này vẫn sẽ lấy được vợ.
"Đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi."
Phi Túc nhìn cô bé và mẹ đi về, bóng lưng rất đáng yêu, không nỡ rời mắt, tiếc là Phi Lôi Đình không hiểu tâm tư thiếu nam của cậu nên đạp cậu một cái sau lưng, cắt đứt ảo tưởng nhỏ bé của cậu.
"Nói, có phải con có ý gì với người ta không?”
Phi Lôi Đình càng nghĩ càng thấy không đúng, trước đây con trai anh ta không phải chưa xử lý giúp anh ta chuyện trại nuôi, nhưng chưa bao giờ nói hay như hôm nay. Anh ta suy xét đến khuôn mặt muôn phần diễm lệ của bà chủ quán thịt kho, trong lòng hiện lên suy đoán không hay. Tất cả là tại anh ta khiến con mình mất mẹ từ quá sớm, nhưng con trai, dù không có mẹ, con cũng không thể cưới một người đáng tuổi mẹ con về làm con dâu cho cha được. Quan trọng nhất là nhìn dáng điệu của bà chủ Vạn đi, phỏng chừng con không khuất phục người ta được đâu.
Người ta đi xa rồi mà con trai vẫn còn nhìn đến mê dại, Phi Lôi Đình không kịp nghĩ đến chuyện Vạn Kim Chi đã có chồng có con mà cứ nghĩ đến tuổi tác cách biệt của hai người. Trong lòng anh vừa tức vừa đau lòng, nhưng không thể mắng con, đứa trẻ này đã đủ khổ rồi, anh ta phải dịu dàng, anh ta phải khuyên nhủ con để nó bước ra khỏi con đường lầm lỗi đó.
"Có phải con thích người ta không?" Phi Lôi Đình đau lòng hỏi.
Phi Túc không ngờ mình thể hiện ra ngoài rõ đến thế, ngay cả ba cậu cũng nhìn ra được, có phải Điềm Điềm của cậu cũng nhận ra chuyện này không, vậy nên khi nãy sau khi cậu đi vào, Điềm Điềm cứ cúi đầu không nhìn cậu đúng không.
Phi Túc đau lòng, cô không thích cậu hay là xấu hổ đây?
Nhìn dáng vẻ trầm tư của con trai, Phi Lôi Đình không thể dối lừa bản thân mình thêm nữa, thằng nhỏ chết tiệt này đã thích bà chủ quán thịt kho rồi.
Anh ta bảo mà, đứa con trai chưa bao giờ để ý nhà có cái gì ăn, chỉ cần ăn no là được tại sao bây giờ lại tích cực đi mua món kho ở quán đồ kho đến vậy. Lúc trước không thích đi học, rảnh một cái là cùng anh ta đến trang trại đột nhiên đề xuất muốn đi học lại một năm lớp 9.
Nếu anh ta nhớ không nhầm, chồng của bà chủ quán thịt kho là sinh viên đại học nhỉ. Đứa con này bị ma nhập rồi, nó còn muốn thay thế chồng người ta để làm cha dượng hay gì.
Phi Lôi Đình đau lòng nhức óc, nhưng nhìn mặt con trai lại không biết phải cảnh tỉnh nó như thế nào. Anh ta vắt óc suy nghĩ nên khuyên nhủ con khéo léo ra làm sao để nó buông bỏ đoạn tình cảm bất khả thi này mà không làm tổn thương con. "Con không cảm thấy khoảng cách tuổi tác hơi lớn sao?" Bà chủ Vạn đã đầu ba rồi, tuổi của thằng con trai nhà anh ta mới được một nửa người ta thôi đấy.
"Khoảng cách tuổi... lớn ư?"
Phi Túc nghĩ ngợi, Điềm Điềm chỉ nhỏ hơn cậu có 4 tuổi 8 tháng và 3 ngày, làm tròn là 4 tuổi, khoảng cách tuổi không phải vừa đẹp à? Đợi đến lúc Điềm Điềm đủ tuổi lấy chồng sẽ vừa lúc cậu trâm ổn, có sức hút nhất, nghĩ thôi đã thấy rất hợp rồi.
Nghĩ đến đây, Phi Túc không nhịn được mà nghiêm mặt xem thường ba mình, khoảng cách tuổi tác thế này mà ba còn không chấp nhận, khả năng chấp nhận kém quá đi mất.
Phi Lôi Đình nghe câu trả lời mặt dày của con trai lập tức muốn ói ra máu, nó còn chê tuổi tác cỡ mẹ nó cách biệt không lớn, lẽ nào nó còn muốn lấy vợ cỡ tuổi bà nội hay sao?
Anh ta cảm thấy con trai bị bệnh nặng, không phải khuyên nhủ khéo léo là có thể kéo nó trở về, anh ta nghĩ chỉ có thể công kích con trai về mặt đạo đức mà thôi.
"Con nghĩ đi, người ta có gia đình của mình, nghe nói hai vợ chồng cô ấy rất thân mật, cả hai từ quê lên thành phố, khó khăn lắm mới phát triển như ngày hôm nay. Vả lại cô con gái lớn nhà họ chỉ nhỏ hơn con có 1 tuổi rưỡi, nếu bắt con bé gọi con bằng ba, con không thấy khó xử ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận