Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 58: Tặng Quà 2

Chương 58: Tặng Quà 2Chương 58: Tặng Quà 2
"Người ta được sống tốt là bản lĩnh của người ta, bà xem mà xem, hai vợ chồng Lăng Hữu Điền hối hận bằng chết."
Uông Hữu Quý xoàn xoạt rít hai hơi thuốc lá, ánh mắt thần bí.
"Chỉ biết thừa nước đục thả câu." Vợ Hữu Quý lẩm bẩm, không thèm cằn nhằn ông chồng lại hút thuốc lá nữa, vui mừng khấp khởi cầm những đồ còn lại trong giỏ trúc vào bếp, ôi thịt quý báu của ta, bà ta phải giấu thật kỹ không để cho mấy cái miệng háu ăn kia ăn vụng. ...
Cuộc sống thong thả trôi đi, trong thôn gió yên sóng lặng, nhưng trước ngày trường tiểu học khai giảng mấy hôm đã xảy ra một chuyện nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao với người trong thôn vẫn có tác động khá là sâu sắc.
"Đội trưởng, ông nói hai vị giáo sư họ Hải cũng được khôi phục lại cương vị chính trị rồi?" Tin tức trong thôn nhanh nhạy nhân lúc làm việc có người đến hỏi Uông Hữu Quý.
"Ừ, những bức thư trước đó bọn họ bị bắt giao nộp lên xác nhận thông tin không thông đồng với địch phản quốc, lại có người giúp bọn họ những phần râu ria, tự nhiên sẽ được khôi phục thôi." Chuyện như này mấy năm gần đây phát sinh không ít, chỉ riêng thôn Đường Thạch đã có mấy trường hợp, Uông Hữu Quý đã thấy từ lâu nhưng không thể trách.
"Vậy là bọn họ không có ý định về sao?"
Những năm này việc khôi phục lại cương vị chính trị xảy ra nhiều, người trong thôn cũng không lấy làm lạ, bọn họ chỉ khó hiểu sao hai vị giáo sư cũng không định trở về huyện thành, mà lựa chọn ở lại trường tiểu học Hồng Kỳ, làm giáo viên ở trường tiểu học, nghe đâu khai giảng sẽ đến nhậm chức.
Đầu óc có bệnh hay sao thế, nghe đồn giáo sư đại học một tháng sáu bảy mươi đồng tiền lương, còn chưa tính những khoản phụ cấp khác, làm giáo viên tiểu học một tháng cùng lắm chỉ được mười lăm đồng, vì là trường tiểu học của thôn, còn không có những khoản tiền trợ cấp khác, bọn họ không thể nào hiểu nổi hai vị giáo sư này vì nguyên cớ gì không màng đến tiền đồ, liều chết muốn ở lại.
"Người ta cảm thấy xã viên đội sản xuất chúng ta đối xử tốt với họ, không gây khó dễ cho thanh niên trí thức được điều xuống cơ sở rèn luyện giống những đội sản xuất khác, nên dụng tâm ở lại để đền ơn, mọi người cảm thấy kỳ quái đó là do tư tưởng giác ngộ của mọi người chưa cao."
Trong lòng Uông Hữu Quý cũng rất buồn bực nhưng vì uy nghiêm của đại đội trưởng cho nên tuyệt đối không được biểu hiện ra ngoài chút muộn phiền ấy, hơn nữa hiển nhiên là người ta thật tâm muốn ở lại, ngay cả nền đất cũng xin ông ta cấp phép cho rồi, chuẩn bị xây một căn nhà ở mảnh đất trống cạnh nhà Vạn Kim Chỉ, thể hiện rõ ràng ý định ở lại thôn lâu dài.
Vốn không có hộ khẩu trong thôn thì không được cấp đất làm nhà, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, hơn nữa nhà xây lên nhưng đất vẫn là đất nhà nước kia mà, là phân đất thuộc quyền quản lý của thôn, không có liên quan gì đến hai người đó.
"Vậy cũng tốt thôi, thế thành ra đám nhỏ nhà chúng ta được làm học trò của giáo sư cơ đấy, nhỉ?" Người trong thôn vừa hay năm nay có con đến tuổi đi học kích động, nói ra thật là hãnh diện, không chừng được giáo sư chỉ dạy, đứa trẻ nhà họ học lên được trường đại học nông lâm cũng nên.
Mặc dù còn nhiều thắc mắc, nhưng đối với chuyện hai vị giáo sư chọn ở lại người trong thôn phần lớn là cảm thấy vui mừng, cho nên ngay từ lúc bắt đầu xây dựng nhà ở, mọi người rảnh rỗi sẽ đến phụ giúp, tranh thủ để lại ấn tượng tốt trước mặt hai người họ, để con đường học hành sau này của đám nhỏ được thuận lợi.
Là một người mẹ tốt có hai cô con gái sắp đi học vào mùa thu này, Vạn Kim Chi cũng nghĩ vậy, trong lòng cô ấy tự hỏi rằng người ta đều đến vuốt lông ngựa mình phải nịnh kiểu gì cho khác biệt không rơi vào khuôn sáo cũ, lại không biết chỉ cần đưa thằng con nhỏ đến trước mặt hai người đó thì còn hữu dụng hơn hết thảy chiêu trò ngoài kia. ...
Từ khi Hải Đại Phú và Lan Tú Mai được sửa lại án sai thì người trong thôn đã thay đổi thái độ đối xử với họ, không còn mở miệng ra là Hải lão đầu Lan lão bà nữa, tôn kính gọi hai người là giáo sư, chỉ là hai vợ chồng già cảm thấy như thế không ổn, hai người hiện tại đâu còn là giáo sư, sau cùng mỗi bên lui một bước, mọi người coi họ như những ông lão bà lão lớn tuổi trong thôn, gọi là chú Hải thím Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận