Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 216: Phúc Lợi 2

Chương 216: Phúc Lợi 2Chương 216: Phúc Lợi 2
"Tráng Tráng, đợi lát nữa chị hai con ra ngoài thì con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, hoặc là qua bên cạnh tìm ông bà nội con cũng được, đừng chạy lung tung biết chưa?"
Vạn Kim Chi không yên tâm, dặn dò con trai nhỏ một câu, con trai bà ấy lớn tốt như vậy, không cẩn thận một chút bị lợn ủi đi mất thì phải làm sao.
Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt hai cô con gái đã đến tuổi cập kê rồi, đặc biệt là Lăng Kiều, không biết khi nào dẫn về cho bà ấy một cậu con rể đẹp trai đây.
Vạn Kim Chi nhìn cô con gái nhỏ một cái, nhớ lại mấy năm gần đây cô con gái lớn khí thế ngày càng lợi hại, không kìm được mà có một ảo mộng đẹp đẽ.
Người con rể trong mộng của bà ấy phải có nước da trắng trẻo, dáng người gọn gàng, ngoại hình không cần phải bằng Quốc Đống với Tráng Tráng nhà bà ấy, nhưng ít nhất phải đẹp trai.
Nghĩ con gái lớn và con gái hai đều có thể dẫn về một cậu con rể đẹp mắt cho bà ấy, trong lòng Vạn Kim Chi không khỏi cảm thấy sung sướng.
"Đúng rồi, mẹ mới mua cái ô che nắng, người bán ô nói rồi, che cái ô này thì không dễ gì bị cháy nắng đâu, đợi lát nữa anh Phi Túc của con đến, nhớ đưa cái ô này cho nó."
Vạn Kim Chi nghĩ đến đứa cháu trai Phi Túc đó, vóc dáng với ngoại hình có lẽ không thể nào thay đổi được rồi, nhưng tốt xấu gì cũng phải dưỡng cho da trắng chút chứ, thân là dì, những điều bà ấy có thể giúp được cậu chỉ có nhiêu đây.
Lăng Điềm nhìn vẻ mặt mẹ mình lúc thì tiếc nuối, lúc thì vui vẻ yên tâm, cũng không biết lúc này bà ấy đang nghĩ cái gì nữa. Cô nhìn nhìn mặt trời treo lơ lửng trên cao, gật gật đầu đồng ý.
"Ôi chết, không kịp rồi."
Vạn Kim Chi nhìn đồng hồ, nhanh chóng thay giày chuẩn bị ra ngoài, vừa định đi một đôi giày cao gót đang để bên ngoài, nhưng không hiểu sao bà ấy lại rút chân lại, thay vào đó là một đôi giày da màu đen với gót thấp, sau đó cầm một chiếc túi nhỏ rồi vội vàng rời đi.
Lăng Điềm Điềm nhìn hành động của mẹ mình mà không kìm được bụm miệng cười.
Đôi giày cao gót đặt ở ngoài cùng là do lúc đó Lăng Quốc Đống thấy đẹp và đã mua nó cho Vạn Kim Chi, có vẻ như là tám, chín phân. Năm nay cũng xem như ít gặp rồi, Vạn Kim Chi vốn dĩ đã có một vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man. Đi đôi giày cao gót đó, cộng với đôi chân thon dài, đặc biệt là lúc mặc chiếc váy ấy, không biết có thể thu hút bao nhiêu ánh mắt của đàn ông.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là nếu Vạn Kim Chi đi đôi giày cao gót này, bà ấy sẽ cao hơn ông ấy một cái đầu.
Ngày hôm đó, khi Lăng Quốc Đống xách đôi giày mới về nhà, ông ấy vẫn luôn nở nụ cười trên môi, nhưng đợi đến khi Vạn Kim Chi đi đôi giày đó, đứng bên cạnh Lăng Quốc Đống thì nụ cười này lập tức cứng đơ, ngay cả mặt cũng tái xanh.
Kể từ hôm đó, Lăng Quốc Đống không bao giờ mua cho vợ một đôi giày cao gót quá năm phân, ngược lại thì ông ấy lén lút nhờ thợ may may cho ông ấy vài đôi giày đế cao, giấu rất nghiêm ngặt, còn xem như cả nhà không ai biết nữa.
Cũng kể từ ngày đó, đôi giày cao gót này bị phong ấn trong tủ giày, có lẽ là mấy ngày nay bà nội Lan lấy giày trong tủ ra phơi nắng, khử nấm mốc và mùi hôi, nhưng lại quên bỏ lại chỗ cũ, còn để ở vị trí ngoài cùng của cửa ra vào.
Nói ra thì mắt nhìn của Lăng Quốc Đống tốt, đồ đạc mà ông ấy mua cho vợ con, về cơ bản đều không có xảy ra sai sót gì, đôi giày cao gót đó cũng thế, ngoại trừ việc cao quá thì không có bất cứ khuyết điểm qì.
Đôi giày được làm bằng da bê, màu trắng nhạt, kiểu dáng cơ bản, đơn giản và thanh lịch, không kén tuổi tác cũng như dáng người, cũng không dễ bị lỗi mốt. Đột nhiên Lăng Điềm trỗi dậy ý định muốn thử, cô xách đôi giày cao gót này mang về phòng của mình. ...
"Điềm Điềm."
Phi Túc bấm bấm còi xe, gọi một tiếng cô gái nhỏ trong nhà, đợi một lát vẫn chưa nghe thấy cô đáp lại, anh bước xuống xe tải, đi vào trong sân nhà.
Lúc anh định đẩy cửa mở ra thì cửa cũng vừa được mở ra từ bên trong, Lăng Điềm nhất thời chưa phản ứng kịp, ngã ngửa người ra sau, Phi Túc bèn đưa cánh tay cường tráng ra, ôm lấy cái eo thon thả của cô gái nhỏ, dùng chút lực kéo người lên lại, theo quán tính mà hai người ôm chầm vào nhau.
Lăng Điềm đưa tay ra chọt chọt cái đầu gỗ đang ôm mình, anh định ôm đến khi nào thế hả.
"Cẩn thận chút, lớn như thế này rồi còn bất cẩn thế"
Bạn cần đăng nhập để bình luận