Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 227: Mợ 2

Chương 227: Mợ 2Chương 227: Mợ 2
Hâm mộ thì hâm mộ, nếu đổi một em chồng khác có lẽ bà ta còn có thể động não chiếm chút lợi ích, nhưng đối với cô em chồng như Vạn Kim Chi, cho bà ta mười lá gan bà ta cũng không dám làm gì, nhiều lắm chính là thổi chút gió ở chỗ cha mẹ.
"Trong nhà vừa lúc sắp ăn cơm, Tráng Nhi, lấy thêm hai bộ chén đũa cho bà ngoại và mợ hai con." Không tết không lễ, Lương Phương bỗng nhiên dẫn mẹ vợ vào thành phố, trong lòng Lăng Quốc Đống cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ông ấy nghĩ một lát lại bảo hai con gái đến quán món kho kêu cậu út về, mẹ vợ khó khi vào thành phố, cậu em vợ dù sao cũng phải có mặt.
Cũng may quán món kho không xa nhà, qua lại gọi người cũng tiện.
“Nhưng món ăn này cũng thật phong phú, vào năm mới trong nhà cũng không ăn ngon như vậy."
Lương Phương nhìn thấy một bàn tràn đầy đồ ăn, nhịn không được cảm thán một câu, mặc dù che dấu rất tốt, vẫn để người ta nghe ra giọng điệu ghen tị.
Bà ta và chồng bà ta đều chịu làm, từ sau khi chia đất, không chỉ có nuôi thêm gà vịt, còn bắt hai con heo con tìm một khoảnh sân trong nhà nuôi, nhưng nuôi nhiều súc vật như vậy, bản thân cũng không thể ăn thoải mái cái bụng, nhiều hơn vẫn là đợi cuối năm bán lấy tiền, hai con heo, nhà mình có thể ăn được mười cân cũng đã rất không tệ rồi, ngày thường lại sẽ không dùng nhiều tiên đến cửa hàng thịt mua thịt, trứng gà coi như là thức ăn mặn khó có được.
Đối lập với những kẻ lười biếng trong thôn, cuộc sống của nhà bọn họ coi như không tệ, nhưng nhìn thức ăn bình thường của nhà em hai, trong lòng Lương Phương thật sự rất khó cân bằng.
Ba món ăn mặn, bốn rau dưa, một dĩa cá chim kho, một con còn lớn hơn bàn tay, chất thịt đây đặn, một nồi canh vịt nấu măng, toàn bộ vịt dưới nồi, béo mập, canh còn bốc hơi nóng, mùi nhắm thẳng chui vào trong lỗ mũi.
Lúc tết đến cũng chỉ ở mức thế thôi, Lương Phương nuốt nước miếng, cảm thấy mình tới vào giờ nhà em hai ăn cơm thật sự là quá đúng.
Chẳng lẽ mỗi ngày nhà bọn họ đều là những món này? Em trai út làm việc ở trong thành phố, còn đi làm gần chỗ nhà em hai như vậy, có lẽ mỗi ngày đều là thịt cá như vậy.
Em hai thật sự rất không công bằng, Đa Lộc là em trai bà ấy, Đa Phúc nhà bọn họ chẳng lẽ không phải anh trai bà ấy à, sao cũng không thấy bà ấy đề bạt Đa Phúc một tý.
Đáy lòng Lương Phương ghen tị, trên mặt cũng biểu hiện điều này ra ngoài.
"Hôm nay là ngày Điềm Điềm kết thúc thi đại học, trong nhà đang chuẩn bị chúc mừng, mẹ và chị dâu hai tới thật đúng lúc." Lăng Quốc Đống cười nói với chị dâu hai Lương Phương, nhìn thấy giữa nét mặt đối phương đột nhiên xấu hổ, không tiếp tục nói nữa.
"Bà ngoại đều hồ đồ, cũng không biết chuyện Điềm Điêm của chúng ta thi đại học."
Đáy mắt bà Thái vẩn đục, mấy ngày trước bà còn đang suy nghĩ năm nay cháu ngoại gái của nhà con gái hai thi đại học chưa, còn nghĩ lúc nào đó gọi điện thoại đến nhà con gái hỏi thử xem, trước đó vài ngày bận rộn chuyện khác, chuyện này đã bị để quên ở sau đầu.
"Bà ngoại không mang tiền lì xì, chờ cháu được đại học tuyển chọn, bà ngoại lại đền cho cháu một bao lì xì to." Bà Thái run run tay với vào trong ngực, cầm tờ tiền một đồng nhét vào trong tay Lăng Điềm, đây là phong tục trong thôn, từ khi bọn nhỏ học tiểu học đến học đại học, làm họ hàng trưởng bối đều đưa cho một bao lì xì, thêm không khí vui mừng cũng là chúc phúc. Phân lượng của tiền lì xì từ năm mao đến mười đồng, phải xem điều kiện trong nhà cùng với có thân hay không.
"Cảm ơn bà ngoại." Lăng Điềm cười nhận lấy tờ tiền đó, không có đẩy đến đẩy đi.
Bà Thái nhìn thấy cháu ngoại gái thẳng thắn nhận tiền lì xì, cười đến nheo con mắt lại, lộ ra hết một nửa lợi.
"Đầu là cha cháu dạy giỏi, nhà chúng ta lập tức lại sắp xuất hiện một sinh viên nữa, nếu các anh chị họ của cháu có thể có một nửa thông minh của cháu, bà ngoại cũng có thể cười tỉnh."
"Điềm Điềm, lần này mợ tới vội không mang bao nhiêu tiền, chờ thành tích của cháu ra rồi mợ lại bù cho cháu nhé.”
Lương Phương đau lòng một trận, nếu không gấp gáp lại đây vào hôm nay, cũng không gặp phải việc này, bà ta hoàn toàn có thể coi như không biết lừa gạt cho qua. Không thể chỉ một một mình bà ta xui xẻo, trở về bà ta phải nói với mấy chị em dâu, đều biết chuyện con gái nhỏ của nhà em hai tham gia thi đại học, dù sao cũng không thể giả ngu hồ đồ cho qua được.
"Mẹ, chị dâu hai."
Vạn Đa Lộc trở về sau cháu ngoại gái Lăng Điềm một bước, ông ta phải thu xếp chuyện trong quán xong xuôi. Trước đó không lâu ông ta mới vừa về nhà một chuyến, đương nhiên hiểu mẹ ruột và chị dâu hai đến thành phố là vì cái gì, không khỏi có chút rối rắm và phiên muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận