Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 278: Không Hận Chú Đâu 2

Chương 278: Không Hận Chú Đâu 2Chương 278: Không Hận Chú Đâu 2
Phi Túc ưỡn ngực, khóe mắt lặng lẽ meo meo liếc mắt nhìn Điềm Điềm ngồi ở trên vị trí ghế lái phụ biểu hiện của anh trung trinh như vậy, Điềm Điềm chưa từng thấy, chưa từng thấy, nhịn không được có hơi kích động nho nhỏ.
Lăng Bảo Trân rất ít thất bại, nhưng sau khi tới thành phố, không chỉ không dụ được bác hai bọn họ để cô ta ở lại trong nhà, hiện giờ ngay cả Phi Túc mới vừa tình cờ gặp mặt cũng không bình tĩnh phản ứng cô ta, điều này khiến tâm tình của Lăng Bảo Trân rất không tốt, cô ta tức giận bĩu môi, che khuất sự hung ác trừng mắt nhìn Lăng Điềm một cái.
Cảnh tượng này Phi Túc xuyên qua kính nhìn thấy, ấn tượng đối với cô bé Lăng Bảo Trân này cũng càng kém hơn một chút, không chút do dự chuyển cô ta từ vị trí vốn lưỡng lự ở ranh giới người xa lạ qua hàng ngũ người đáng ghét.
"Khi nào thì anh đến đón em?"
Phi Túc không biết vì sao Điềm Điềm bỗng nhiên muốn đến nhà chú ba cô ở nhờ, nhưng nếu ngay cả chị cả cũng đồng ý, vậy đương nhiên có lý của cô, giống như Điềm Điềm, tuy rằng Phi Túc không thích người chị cả Lăng Kiều thường xuyên giành lực chú ý của vợ với anh, nhưng anh vẫn rất tín nhiệm với sự quan tâm của Lăng Kiều đối với Lăng Điềm.
"Không biết, hôm nay anh có việc không?"
Lăng Điềm thật đúng là không muốn tới ở nhờ nhà chú ba, cô dự định làm xong chuyện sẽ trở lại.
"Chỉ cân là cùng em, anh rảnh cả ngày."
Phi Túc cảm thấy tinh thân của mình lập tức tăng lên, cẩn thận nhớ lại tập lời âu yếm gần đây mình đọc, lựa chọn tình cảnh phù hợp nhất hiện tại không chút do dự nói ra.
"Xuy Xuy Xuy Xuy.'
Lăng Điềm nhìn thấy bộ dạng Phi Túc xụ mặt nói, nếu không phải cố ky hai người còn ngồi phía sau, thật muốn nhào lên cắn ở trên mặt anh một cái, Phi Túc nhà bọn họ sao mà đáng yêu như thế chứ, khiến người yêu thương như vậy.
Lăng Bảo Trân nhìn thấy người đàn ông lấy lý do chuyên tâm lái xe mà từ chối mình, hiện giờ lại vui vẻ nói chuyện với chị họ hai, tròng mắt cũng sắp bốc lửa. Về Lăng Bảo Châu ở góc dưới vẫn đảm nhiệm người tàng hình lại vui vẻ vô cùng, hễ là người và chuyện có thể khiến Lăng Bảo Trân gặp khó khăn, cô ta đều thích.
Lần này đến nhà chú hai, tuy rằng một nguyện vọng trong đó của mình không đạt thành, nhưng dù sao nhìn thấy Lăng Bảo Trân bị không ít thất bại, hơn nữa lần này lúc trở về, cô ta nhân cơ hội xin anh ba họ không ít sách cũ cậu không cần dùng, những thứ này đều là thứ Lăng Bảo Trân không thích, đối với cô ta mà nói cũng không phải vật quá quan trọng, tính ra, lần này vẫn là cô ta kiếm lời.
Lăng Bảo Châu khẽ ngâm nga ở trong lòng, ngay cả diễn uất ức vì màn diễn uổng công trước khi xuất phát cũng không có. ...
Lăng Điềm hỏi thăm công việc hiện tại của chú ba với Lăng Bảo Trân, bởi vậy đợi đến khi tới thị trấn, Phi Túc trực tiếp lái xe tiến đến địa điểm làm việc của chú ba Lăng.
Anh từng sinh sống ở trong huyện nhiều năm, hơn nữa mấy năm nay bởi vì chuyện đưa hàng hóa linh tỉnh còn thường xuyên trở về, rất quen thuộc với tình hình giao thông bên này, trên cơ bản không hỏi người qua đường đã một đường vững vàng đi tới đơn vị của Lăng Quốc Phú.
"Chị Điềm Điềm, đơn vị và nhà của em thật sự không có gì hay để chơi, nếu không chúng ta lại đến nhà chị đi?"
Lăng Bảo Trân còn muốn tranh thủ một chút nữa, ở quen phòng lớn của nhà bác hai, quay đầu ngẫm lại phòng nhà mình, thật sự là vừa xấu vừa cũ, hoàn toàn không có cách nào ở.
"Không cần, chị còn chưa từng tới đơn vị của chú út, lần này đến vừa lúc dạo chơi."
Lăng Điềm bảo Lăng Bảo Trân dẫn đường, cùng đi tới một tòa lầu.
Hiện giờ Lăng Quốc Phú bị giáng đến một đơn vị nước sạch, không chỉ có tiền lương không cao, khi bận rộn ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng bọn họ trùng hợp, đúng lúc vừa sửa sang xong một đám hồ sơ, thời điểm nhàn rỗi.
"Bảo Trân Bảo Châu, còn có Nhị Ni, sao các con đến đây?"
Lăng Quốc Phú ngồi ở trên ghế, cầm tờ báo lật xem, trước mặt còn đặt một ly tráng men màu trắng, ngâm một ly trà xanh. Một bên khác còn có hai nhóm người, một đám phụ nữ vây quanh nói chuyện phiếm, một đám đàn ông cầm mấy bộ bài đang đánh, so sánh với hai nhóm người kia, tư thế lúc này của Lăng Quốc Phú có vẻ có chút không hợp.
"Chú ba, cháu đưa Bảo Trân Bảo Châu bọn họ về nhà."
Lăng Điềm nhìn thấy bầu không khí này cười cười với Lăng Quốc Phú, bởi vì mấy người bọn họ đột nhiên tiến vào, động tác của hai nhóm người khác cũng dừng, trong văn phòng có vẻ vô cùng im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận