Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 166: Đẹp Hơn Heo 1

Chương 166: Đẹp Hơn Heo 1Chương 166: Đẹp Hơn Heo 1
Hơn nữa bộ dáng của cậu nhóc này nhìn qua dường như cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, phỏng chừng chỉ là chạy vặt giúp người lớn trong nhà, nếu mua nhiều về nhà đoán rằng phải bị mắng.
Phi Túc năm nay mười bốn chẳng qua bộ dạng có hơi già so với tuổi thật lắc đầu, ồm ồm khẳng định số lượng món kho mình muốn mua, Lăng Điềm thấy cậu không giống như nói giỡn, nói với mẹ đang vội vàng cắt thịt bên cạnh một tiếng, mình thì giúp cậu sắp xếp tốt mấy món ăn chay.
"Đây, đồ ăn và tiền thừa của anh."
Lăng Điềm cố sức xách lên đồ kho hơn mười cân, đồng thời đưa tiền thừa vào trong tay Phi Túc, hai tay của hai người vô ý tiếp xúc một chút, mặt Phi Túc lập tức đỏ muốn nổ tung, xoay đầu nhanh chóng rời đi, khi đi cùng tay cùng chân, nhìn qua cực kỳ kỳ quái.
Thật sự là người lập dị! Lăng Điềm nói thâm một câu, rất nhanh khách hàng chờ mua đồ ăn và trả tiền khiến cho cô bé không có thời gian tự hỏi, quán đồ kho nho nhỏ rơi vào trong bận rộn. ...
"Cái thằng nhóc con đó, trong nhà bán nhiều nhất chính là thịt heo, con còn mua thịt đầu heo về cho nhà."
Bộ dáng của Phi Lôi Đình không kém mấy với lời đồn đãi của bên ngoài, là một người đàn ông mạnh mẽ rất có hương vị, Vạn Kim Chi nói tắt đèn tìm không thấy người thật sự là nói bừa, da thịt màu tiểu mạch này của anh ta thả tới đời sau chính là nhan sắc khỏe mạnh nhất mê người nhất, nhưng đặt ở hiện tại, không ít đàn bà con gái cũng rất thích, đàn ông cường tráng mới có thể khiến phụ nữ có cảm giác an toàn.
Chiều cao của Phi Túc ở trong các bạn cùng lứa tuổi coi như là cao, nhưng vẫn thấp hơn cha cậu một cái đầu, chẳng qua cậu còn trẻ, có nhiều không gian phát triển hơn.
Làm đứa con duy nhất thế hệ này của nhà họ Phi, từ lúc biết đi Phi Túc đã bắt đầu tiếp xúc súc vật nuôi dưỡng trong nông trường, lớn chút nữa, ngoại trừ ngày đi học, tan học về nhà hoặc là hai ngày nghỉ, cũng cùng cha ngâm mình ở trong nông trường, có thể nói kỹ thuật mà đàn ông nhà họ Phi nên học, cậu cũng đã học hơn phân nửa.
Khi cậu mua món kho về đến nhà, lão đồ tể Phi đã nấu xong cơm trưa, đàn ông tương đối qua loa, trên một cái bàn vuông chỉ bày một chén đậu phộng xào, một đĩa thịt heo trắng cắt lát, cùng với một dĩa cải trắng xào, làm người khác chú ý nhất phỏng chừng phải kể tới một vại cơm tẻ, thật sự là vại, cao hơn bồn một đoạn.
Cơm tẻ đang tỏa ra hơi nóng, hiển nhiên mới vừa nấu cơm trưa không bao lâu.
Khi Phi Lôi Đình còn trẻ đã thích uống ít rượu, lúc trước khi vợ anh ta còn sống còn có thể nói anh ta vài câu, vợ đã chết không ai quản, tật xấu này cũng vẫn không sửa.
Nhưng anh ta giữ một mức độ, mỗi bữa chỉ uống ba hai hớp, uống không nhiều lắm, tuyệt đối sẽ không để mình bởi vì say rượu phạm sai lâm gì.
"Cha thử xem."
Phi Lôi Đình lấy đến mấy cái chén, đựng đồ ăn trong chén: "Thịt đầu heo, sen cắt lát, đậu tương, còn có rong biển kết, nhìn qua đều là đồ nhắm rượu, coi như thằng nhóc con còn có tí hiếu tâm."
Lão đồ tể Phi không dùng đũa, trực tiếp vươn tay cầm lấy một miếng thịt đầu heo nhét vào miệng, vốn anh ta cũng không chờ mong nhiều lắm, dù sao tình hình của nhà họ Phi, không có hiếm lạ thịt heo như những nhà khác, nhất là thịt đầu heo, anh ta cũng sắp ngấy rồi.
Nhưng miếng này vừa vào miệng anh ta đã nhận thấy khác biệt, thịt của quán nhà này cũng không biết là dùng hương liệu gì kho, quá thơm, lão đồ tể Phi cảm thấy chỉ miếng thịt heo này, năm ngoái mình đi phương bắc, thịt kho được ăn cũng không kém mấy quán đồ kho trăm năm, thậm chí dựa theo khẩu vị của anh ta, còn ngon hơn.
Trong thành phố này khi nào thì có một cửa tiệm lợi hại như vậy, lão đồ tể Phi nhanh chóng nhét thêm mấy miếng vào miệng, sau đó lại nhâm nhi một ngụm rượu đế, sướng tới híp mắt lại.
"Rửa tay đã."
Phi Túc cầm đũa đập cha ruột nhà mình một cái, lão đồ tể Phi trừng mắt nhìn thằng con bất hiếu trước mặt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy tới phòng bếp rửa tay.
Vừa rửa tay vừa nói thầm trong lòng rốt cuộc ai là cha ai, sao anh ta cảm thấy ở trước mặt thằng nhóc này anh ta lại thật mất mặt như vậy chứ.
"Con rửa tay chưa?" Lão đồ tể Phi đi ra từ phòng bếp, tùy ý lắc lắc tay, nhìn thấy đứa con đã cầm đũa ăn cơm rồi, trừng mắt hỏi.
"Rửa rồi."
Mặt Phi Túc không chút thay đổi nói dối, cậu cảm thấy tay phải của mình bây giờ thơm thơm, còn lưu lại xúc cảm mềm mại vừa nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận