Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 54: Thăm Dò 1

Chương 54: Thăm Dò 1Chương 54: Thăm Dò 1
Tiếc là thời này không có tủ lạnh, nhưng mang canh đỗ xanh thả xuống giếng nước một lúc cũng được, cùng đạt được tác dụng ướp lạnh, còn thân thiện bảo vệ môi trường hơn.
Sau khi sống lại đến thôn trang nhỏ sống Lăng Điềm mới nhận ra giếng nước có nhiều tác dụng, nhất là trong giai đoạn thời tiết nóng nực, sáng dậy múc một thùng nước dưới giếng lên, nước mát lạnh, vốc một vốc lên mặt tinh thần sảng khoái, thật là ứng với câu quảng cáo kia, lạnh thấu tâm, tỉnh thân hứng khởi.
Cô nghĩ cho dù về sau cả nhà chuyển đến huyện thành lớn, cô cũng nhất định phải mua nhà có tiểu viện kiểu như này, sau đó sẽ đào một cái giếng nước trong nhà.
"Ngỗng nhỏ, chúng mày không được ăn cá biết không, cá để Tráng Tráng, phụ hoàng mẫu hậu và các hoàng tỷ cùng nhau ăn." Tiểu thái tử đã ngửi được mùi canh đỗ xanh, cậu nuốt nước miếng nhìn hai con ngỗng ngốc nghếch ngồi xổm bên cạnh mình, ngó lơ cảm giác thèm ăn của bản thân, chĩa mũi nhọn về phía hai con ngỗng ngốc nghếch.
"Cạc cạc cạc ——”
Đại Nga Nhị Nga kêu lên, tỏ vẻ bản thân vô tội.
"Chúng mày làm nũng ta cũng không cho chúng mày ăn cá đâu." Lăng Tráng không vui, cậu thấy mấy con ngỗng nhà mình rất không hiểu chuyện, nhưng mà nghĩ nghĩ lại, cậu vẫn thỏa hiệp: "Không thì chờ đến buổi tối mẫu thân làm cá, ta lấy hết nội tạng trong bụng cá cho chúng mày ăn nhé, cho nên chúng mày phải ngoan, sau này không được bắt nạt nhị hoàng tỷ, bằng không ta mang hết cho bọn Hoa Hoa ăn."
Tiểu thái tử nghiêng nghiêng đầu, nhớ lại trước kia mỗi lần nhà ăn cá, ba mẹ sẽ moi nội tạng cho hai con ngỗng ngốc nghếch ăn, chúng nó trông có vẻ cũng rất thích ăn, có những lúc hai anh em chúng nó tranh nhau cái bong bóng cá, mổ nhau tan tác, không còn nhớ gì đến tình cảm anh em thắm thiết.
Cậu với hoàng tỷ từ trước đến nay chưa từng như thế bao giờ, đúng thật là hai con ngỗng háu ăn.
"Cạc cạc cạc ——" Thằng bé nhân loại này lại nói mấy lời khó hiểu, Đại Nga Nhị Nga đứng rỉa lông cho nhau, không phản ứng lại ý kiến của tiểu thái tử.
Tiểu thái tử thấy mình đã thuyết phục được hai con ngỗng ngốc nghếch không dễ dạy, nhẹ nhàng thở ra, tay xoa xoa bụng nhỏ, cho nên bao giờ cậu mới được uống canh đỗ xanh đây, haizz——
Canh đỗ xanh mới ra lò không ngon bằng canh đỗ xanh đã qua ướp lạnh, nhưng cảm giác mềm dẻo ngọt ngào vẫn không lệch đi đâu được, Lăng Điềm múc ba bát canh đỗ xanh ra, mỗi bát không nhiều lắm, đủ để nếm thử mùi vị, sắp đến giờ cơm trưa rồi, uống nhiều canh đỗ xanh lưng lửng bụng không ăn được cơm.
Phần canh đỗ xanh còn lại cô đổ vào nồi rồi mang ra bỏ vào thùng múc nước, cuốn ròng rọc ở giếng nhẹ nhàng thả thùng múc nước xuống, cố định tay cầm lại để thùng nước duy trì ở một độ cao nhất định.
"Ngọt quá đi."
Lăng Tráng múc một thìa canh đỗ xanh, vì cậu thích ngọt nên chén canh của cậu Lăng Điềm bỏ thêm nhiều đường trắng hơn, nhưng mà không dám thêm quá nhiều không lại sâu răng.
Ba chị em dàn một hàng ngang ngồi trên bậc thang ngoài nhà chính, uống canh đỗ xanh ngọt lịm, tâm tình còn vui vẻ hơn cả Hoa nhi. ... "Chị dâu hai.'
Vạn Kim Chi đang miệt mài cuốc đất, thỉnh thoảng còn phải tranh thủ thời gian nhìn lên bóng râm bên bờ ruộng, chồng cô ấy đang làm việc thủ công ở đó với một nhóm đàn bà, đề phòng anh ta bị mấy đại nương chay mặn không ngán này chiếm tiện nghi, đang bận túi bụi, cô em chồng Lăng Mỹ Lệ không biết từ nơi nào chui ra, cầm một cái cuốc giả vờ giả vịt không làm việc.
Vạn Kim Chỉ đưa tay lên sờ thử trán mình, cô ấy đâu có sốt đâu nhỉ, vậy thì không phải ốm đến choáng váng đầu óc sinh ra ảo giác, cô ấy lại ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông đâu có nhô lên từ đằng tây đâu, hết thảy đều bình thường đâu có gì khác lạ, sao cô em chồng Lăng Mỹ Lệ này lấy ánh mắt lấy lòng buồn nôn kia nhìn cô ấy vậy chứ.
"Mỹ Lệ đấy à." Cô ấy cười ha hả, trong lòng có hơi áy náy, hai ngày trước em chồng mới bị mình chọc tức xong, theo như kinh nghiệm dày dặn từ trước đến nay, đoán chừng nó phải hai ba tháng không đếm xỉa đến cô ấy, cho đến khi nào cô ấy và Lăng Quốc Đống mang quà về nhà cũ bồi tội mới thôi, Vạn Kim Chi không sợ ngang ngạnh chỉ sợ kiểu yếu đuối ngốc nghếch này, Lăng Mỹ Lệ đến lấy lòng, cô ấy không biết nên xử trí thế nào với cô ta.
"Kim Chi, hiếm khi thấy em chồng cháu ra ruộng làm, cháu phải dạy cẩn thận cho con bé biết cách trông trọt nhé." Mấy bác đang cuốc luống bên cạnh cầm chiếc khăn ướt vắt trên cổ lau mặt, như thể chỉ nói đùa thôi nhưng một tia khinh thường nơi đáy mắt kia lại không tài nào che giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận