Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 299: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 3

Chương 299: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 3Chương 299: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 3
“Quý phi nương nương tha mạng, quý phi nương nương tha mạng."
Cả đám cung nữ thái giám vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Bọn họ cũng không ngờ vào giờ phút này sẽ có một vị chủ tử nương nương đến đây, dù thái tử có danh là chư quân của một nước nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu rõ thái tử chỉ là một bình hoa di động mà thôi, hoàng thượng nhớ nhưng đứa con trai này, bản thân thái tử lại ngồi ở vị trí đó, những nương nương có con hoàng tử ai không hận thái tử đến chết đi sống lại.
Tiểu thái tử sắp đến thượng thư phòng học thì lại xảy ra trận hỏa hoạn này, ai biết được là vị chủ tử nương nương nào ra tay, hoặc là nhiều nương nương cùng hợp lực cũng không chừng.
Đám tiểu nô tài như bọn họ nào dám đi cứu hỏa, chỉ làm bộ làm tịch chút thôi.
"Lưu công công, canh chừng đám người đó."
Vạn Kim Chi không thèm để ý đến đám người đó nữa, cô ta trực tiếp cầm thùng nước những người đứng cạnh đang bưng rồi dội toàn thân ướt đẫm sau đó chạy thẳng vào cung điện đang bốc cháy.
"Nương nương, nương nương."
Nhóm người được Vạn quý phi mang tới đều sợ tới ngây người, nhất là vài người trung thành với cô ta đều muốn chạy vào trong cứu nương nương ra. Nương nương và tiểu thái tử nửa xu quan hệ cũng không có, vì một thái tử không được hoàng đế coi trọng mà đẩy bản thân vào hố lửa thì có đáng không?
"Ôi ông trời của tôi ơi, mau gọi người tới dập tắt đám lửa này đi, nếu không hết người này đến người khác chạy vào, sợ là cuối cùng cũng chẳng cứu được ai." Lưu thái giám thật muốn tự vả cho mình mấy cái, cũng tại cái miệng nhiều chuyện này, sớm biết như này ông ta nhất định sẽ không nói chuyện của tiểu thái tử với nương nương, lỡ đâu nương nương xảy ra chuyện gì thì ông ta nên làm thế nào bây giờ.
Lão thái giám dậm chân bình bịch, cây phất trần trên tay cũng bị ông ta ném sang một bên, xách thùng nước gần đó lên rồi chạy thẳng đến cái ao gần nhất.
"Đám các ngươi mau chóng dập lửa đi, nếu nương nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả các ngươi phải chôn cùng với nương nương." Có lẽ đây là câu nói mạnh miệng nhất của ông thái giám già này kể từ khi bước chân vào cung tới nay, tiếng rống bén nhọn như muốn xé xác cả đám người ở đó.
Đám thái giám cung nữ đang quỳ cũng vội vàng đứng lên, mau chóng lấy nước chữa cháy, lúc này đây, không một ai dám lười biếng cả.
Tẩm cung của hoàng đế vốn cách tẩm cung thái tử khá xa, lúc Lăng Quốc Đống chạy tới nơi thì lão thái giám đó cũng mới nói xong không bao lâu.
"Tham kiến bệ hạ."
Hoàng đế vừa đến, đám người đó lại quỳ rạp xuống đất hô vang.
"Mau dập lửa đi, không cần để ý đến trẫm." Lăng Quốc Đống nhìn ngọn lửa dữ dội trước mắt, anh ta vội đoạt chậu nước của tiểu cung nữ gần mình nhất, dội toàn thân ướt đẫm.
"Bệ hạ, quý phi nương nương đã vào trong đó rồi, người đừng vào đó nữa."
Tim Lưu thái giám như muốn nổ tung rồi, hôm nay mọi người bị làm sao vậy, chẳng phải hoàng thượng vốn không thích tiểu thái tử à, muốn góp vui nên chạy tới à?
"Có người ra rồi." Lăng Quốc Đống còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã thấy một bóng dáng cao lớn sừng sững giữa đám cháy, người đó dùng một cước đá văng thanh xà ngang bốc cháy rớt từ trên nóc xuống, sau đó khiêng một, hai, ba, hai lớn một nhỏ chưa rõ sống chết từ trong ra ngoài.
"Kim Chỉ"
Tuy dáng vẻ đã thay đổi nhưng Lăng Quốc Đống vừa nhìn đã nhận ra ngay người phụ nữ bị khói hun đen thui kia chính là vợ của anh ta.
"Quốc, hoàng thượng."
Vạn Kim Chi cũng nhận ra người đàn ông trước mắt mình, tuy diện mạo đã thay đổi nhưng nhìn vào mắt anh ta, cô ta biết đây là người đàn ông của mình.
Đợi đến khi đám phi tân nghe tin hoàng thượng đã vội vàng chạy đến cung thái tử từ sớm thì họ mới thôi làm bộ làm tịch như đang vội vã chạy đến, lúc tới nơi khung cảnh lọt vào mắt họ đầu tiên là tiểu thái tử đã được cứu ra và đang được thái y chữa trị, đứng kế bên là hoàng thượng và Vạn quý phi đang tay trong tay, lo lắng nhìn tiểu thái tử.
Cái cảm giác như thể một nhà ba người đầm ấm này là sao? Người chạy đến đầu tiên là Lưu quý phi, cô ta vốn đang ôm tâm trạng thu được kết quả như ý thì giờ đã tức đến mặt mũi vặn vẹo. ...
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
"Tì thiếp thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an quý phi nương nương."
Nhóm các oanh oanh yến yến trong hậu cung lần lượt người trước người sau chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận