Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 300: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 4

Chương 300: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 4Chương 300: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 4
Theo quy định của triều Đại Khánh, chỉ có cung phi có phẩm cấp từ hàng phi trở lên mới có thể xưng thần thiếp trước mặt hoàng đế, những người còn lại thì xưng là tì thiếp.
Tì thiếp tì thiếp, tự dưng có thêm chữ tì trong tì nữ vào trước cách xưng hô, đối với những cô gái trong cung có xuất thân nhà quyền quý thì sao mà chịu được, thế nên để được sống như một con người, phàm là những nữ tử được đưa vào cung, dù trước kia họ có tính cách thế nào, ở trong cung lâu rồi, cuối cùng cũng sẽ bị vũng nước bẩn này làm ô nhiễm, những người không chịu thuận theo quy luật này thì sợ giờ đã hóa thành một nắm tro tàn.
Ngoại trừ Lưu quý phi có phẩm vị ngang hàng với Vạn Kim Chi ra, các phi tân khác lần lượt hành lễ với Vạn Kim Chi.
Nửa đêm canh ba, quần áo trên người đám phi tử này, người này còn mỏng hơn người nọ, rõ ràng là nghe tin cung điện của thái tử cháy nên mới chạy tới, nhưng người nào người nấy đều ăn mặc tỉ mỉ, trâm ngọc cài không thiếu cái nào, má phấn môi son, ngang nhiên liếc mắt đưa tình với người đàn ông có quyền thế nhất Đại Khánh.
"Hoàng thượng, thái tử điện hạ thế nào rồi, đang yên đang lành, sao cung điện lại bốc cháy được?"
Cũng may ngọn lửa lớn ban nãy chỉ mới đốt cháy điện chính, điện bên sườn vẫn lành lạnh, cung nữ thái giám nhanh tay lẹ chân thu dọn một hồi rồi chuyển thái tử vào trong, bây giờ thái y đang chữa trị cho thái tử ở điện bên sườn.
Còn về Hải công công và Lan cô cô được Vạn quý phi thuận tay cứu ra ban nấy, lúc đầu chẳng ai thèm để ý đến hai người nô tỳ này, thế nhưng hoàng thượng lại mở miệng, phân phó hai thái y tới, căn dặn họ nhất định phải cứu sống hai người họ, bây giờ hai người đó cũng đang nằm trong một gian phòng bên sườn khác.
Lưu quý phi không hề hay biết bọn họ là được Vạn Kim Chi cứu ra, cô ta còn đứng một bên cảm thán tên tiểu tiện chủng kia may mắn, đã bỏ thuốc cho nó rồi, còn có người xông vào đám cháy cứu ra.
Cô ta chỉ mong tiểu thái tử ở trong đó lâu một chút, chết quách vì sặc khói luôn cho xong.
Người phụ nữ này đã hơn ba mươi nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, nhìn qua chẳng khác gì một tiểu cô nương mới ngoài hai mươi, cô ta mặc một cái quần dài màu xanh nhạt, đai lưng quấn cao phô ra vòng eo tinh tế và đôi chân thon dài của mình, sắc môi tuy có chút nhợt nhạt nhưng lại khiến người ta có cảm giác mảnh mai yếu đuối như nhiễm chút bệnh vặt, điềm đạm đáng yêu khiến người khác sinh lòng thương tiếc.
Đương lúc nói chuyện, cô ta nhẹ nhàng bước tới, ngoài miệng thì ân cần hỏi han thái tử nhưng động tác lại không chút do dự mà tiến lại gần vai của Lăng Quốc Đống.
Tiện nhân!
Tròng mắt đám phi tân đứng đằng sau như muốn lòi hết cả ra, tuổi sắp cuộn thành bó rồi mà người phụ nữ này cứ suốt ngày giả vờ yếu đuối đáng thương để hoàng thượng thương xót, không tự soi gương mà xem, phần đuôi mắt bắt đầu xuất hiện vết nhăn rồi, thật buồn nôn.
"Ôi chao ơi."
Cô ta còn chưa kịp chạm đến bả vai Lăng Quốc Đống đã thấy anh ta dịch người qua, Lưu quý phi không kịp thu lực lại, suýt chút nữa đã ngã chổng vó trên mặt đất, may mà cung nữ của cô ta nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ được cô ta.
Đám nữ nhân vốn đang lồi mắt như mắt ếch bỗng thấy dáng vẻ thất thố này của cô ta thì trong lòng nhịn không được mà bật cười ha hả, đáng đời cô.
"Hoàng-thượng-'
Đáy mắt Lưu Dĩnh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, tiếng gọi hoàng thượng thay đổi âm sắc bất ngờ tựa như đang hát hí kịch. Cô ta có chút tổn thương, dù bình thường hoàng thượng đối xử với nhóm các phi tần trong cung rất lạnh nhạt nhưng cô ta đã sinh trưởng tử và thất hoàng tử cho hoàng thượng, từ trước tới nay trước mặt mọi người và kẻ thù một mất một còn của cô ta là Vạn quý phi, hoàng thượng chưa bao giờ để cô ta phải mất mặt .
Ngẫm lại cũng thật kỳ quái, cô ta tự nhận bản thân là một trong số những người đi theo bệ hạ từ rất sớm, tâm tư sâu kín của bệ hạ, cô ta cũng đoán được vài phần.
Đương kim Yên Đế là một tên đàn ông bảo thủ cố chấp, ngài ấy anh dũng thiện chiến, túc trí đa mưu, làm một vị đế vương, ngài ấy dẫn dắt binh lính Khánh Quốc không ngừng bành trướng mở rộng bản đồ Khánh triều, dưới sự trị vì của ngài ấy, Đại Khánh đạt đến thời kỳ hưng thịnh nhất mà trước nay chưa từng có, chỉ dựa vào điều này, không thể nghi ngờ gì ngài ấy thực sự là một người tài giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận