Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 430: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 20

Chương 430: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 20Chương 430: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 20
Những lời mà cô ấy nói ra người đã chết không làm chứng được, ai cũng không biết cô ấy là kẻ lừa đảo.
Quả nhiên trưởng lão và người trong thôn vây xem đều coi chuyện giả thành thật, đang nghĩ nhà họ Vạn may mắn thật, thế mà lại để bọn họ gặp được thông gia phát đạt lại giữ chữ tín như vậy, đối phương còn mang theo tín vật tìm đến.
"Kim Chi, Kim Chi ơi, cậu Hữu nhà cô Kiều sắp sinh rồi kìa, các cô mau về đi."
Còn chưa bắt đầu ôn chuyện cũ, đã có người gấp ga gấp gáp chạy lại từ phía bên kia, đoán chừng là chạy vội quá, chạy đến cách họ một đoạn thì dừng lại, hai tay chống gối, thở hồng hộc, ngửa cổ lên hét lớn một tiếng.
"Sinh rồi!"
Không kịp ôn chuyện cũ, chuyện lớn như thế này, cả nhà đều vội vàng đi qua đó, Olivia chưa rõ tình hình, để mấy người đầy tớ mình mang theo tạm thời ở lại đây trông coi xe ngựa và đồ đạc, sau đó vội vàng theo chồng chưa cưới chạy về nhà.
Trong lòng cô ấy đang nghĩ có phải mình bị ảo giác thị giác rồi không, anh rể cả sắp sinh hả? Lế nào không phải là chị cả à?
Olivia đang chỉ lo việc tìm người vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ phương thức sinh con kỳ lạ của đất nước nữ tôn, đầu óc cô ấy giờ rối như canh hẹ.
Lúc bọn họ chạy đến nhà, ông đỡ đã được gọi đến từ lâu, đang chỉ huy Lăng Kiều người duy nhất có mặt ở nhà, vừa nảy may mà để cô ấy ở lại chăm sóc Tất Thiên Hữu, nếu không anh ta sinh trước thời hạn cũng không ai biết.
Phi Túc thấy tình hình vội vàng tiến lên giúp đỡ, anh ta phải gom góp trước kinh nghiệm một chút, tương lai mình cũng có thể dùng tới.
Mấy tháng nay mang thai Tất Thiên Hữu vô số lần tưởng tượng tình huống lúc sinh, đầu tiên tuyệt đối không thể khóc, cũng không thể la đau, đàn ông mang thai đã đủ kỳ quái rồi, nếu như vừa khóc vừa la nữa vậy xem như triệt để vứt hết mặt mũi đi rồi.
Nhưng mà lý tưởng rất 'đẫy đà" còn thực tế rất "gầy gò', cơn đau lúc đầu còn có thể chịu được, đến sau này cơn đau càng tập trung dữ dội hơn nữa, căn bản không phải là cơn đau mà anh ta cho rằng mình có thể khống chế nổi, nước mắt không kìm được ào ào tuôn ra.
"Đau, Kiều Kiều, chúng ta sau này không sinh nữa, em cũng không sinh."
Lăng Kiều nắm chặt tay Tất Thiên Hữu, anh ta sợ siết tay vợ đau, thà rằng tự mình nghiến răng chịu đau chứ không dám siết chặt tay cô ấy.
Đời trước Tất Thiên Hữu cũng từng trải qua cảnh mẹ sinh em trai, em gái nhưng lúc đó mẹ anh ta đã có kinh nghiệm sinh mấy lần, khả năng chịu đựng đã được nâng cao nhiều, thêm nữa con trai không thể vào phòng sinh, Tất Thiên Hữu cũng chỉ đợi ngoài cửa, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng hự kìm nén khe khẽ của mẹ, không hề biết hóa ra sinh con là chuyện đau đớn như thế.
Anh ta cảm thấy mình dường như bị chẻ thành hai nửa, đau đến nỗi tất cả dây thần kinh đều bắt đầu kêu gào.
Anh ta đang nghĩ, nếu sinh con đã là chuyện đau đớn như thế, mình trải qua một lần là được rồi, không muốn để vợ cũng chịu cơn đau tương tự.
Ông đỡ đang làm công tác chuẩn bị chỉ cho rằng Tất Thiên Hữu không có kinh nghiệm sinh con, đau đến hồ đồ cho nên đã nói linh tinh. Chuyện sinh con hạnh phúc như thế cơ mà, làm đàn ông mà không thể thay vợ sinh con đàn cháu đống nối dõi là việc không làm tròn bổn phận nặng nhất, làm sao có thể chỉ sinh một đứa rồi không sinh nữa chứ.
Hơn nữa, lỡ như lần này chỉ sinh một cu cậu, lẽ nào muốn đoạn tuyệt hương hỏa của cô Kiều à? Vớ vẩn, quá vớ vẩn, anh chàng quen nhõng nhẽo như thế này là người sẽ không được các cô gái thích.
Còn nói linh tinh cái gì mà bảo cô Kiêu cũng đừng sinh, làm gì có phụ nữ nào sinh con, chỉ nói nhảm.
Ông đỡ sợ Tất Thiên Hữu càng nói càng sai, thêm nữa lúc sinh con quả thực phụ nữ không thể ở chỗ sinh, vội vàng hối cô Kiều đi ra, sau đó để Phi Túc vào.
Cậu Túc của nhà cô Điềm cũng chưa có kinh nghiệm sinh con, nhìn nhiều một chút cũng tốt hơn nữa mọi người đều là đàn ông, chẳng hề sợ ngại ngùng.
"Hai người giữ cánh tay và chân của cậu ta lại."
Ông đỡ chỉ huy Lăng Quốc Đống và Phi Túc.
"Hả?"
Phi Túc không hiểu, tại sao còn phải giữ tay và chân của anh rể cả lại.
"Quốc Đống à, anh cũng đã sinh ba đứa con rồi, chẳng phải trai non như cậu Túc nữa. Đến lúc đó phải mổ bụng, không giữ chắc tay chân, cậu ta động đậy lung tung thì phải làm sao?"
Ông đỡ đã điều chế một bát nước thuốc không biết tên, cởi quần áo của Tất Thiên Hữu ra bôi lên bụng của anh ta, vừa nói với giọng oán trách.
"Mổ lấy thai?" Phi Túc nhảy dựng lên, nơi đây không phải là bệnh viện hiện đại đạt chuẩn về vệ sinh, cũng không có các biện pháp gây tê và tiêu viêm. Nếu như miệng vết thương nhiễm trùng vậy phải làm sao, hơn nữa, mổ sống một đường lên bụng không sợ làm người ta đau chết à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận