Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 172: Chia Nhà 2

Chương 172: Chia Nhà 2Chương 172: Chia Nhà 2
Ông Lăng tự an ủi bản thân, ông ta đang dạy dỗ thằng con trai, cho dù con dâu không vừa lòng cũng không thể nổi nóng với ông ta.
"Ba, hiện nay nhà nước đang khuyến khích các hộ gia đình mở rộng kinh doanh, hôm nào có dịp con đón ba và mẹ lên thành phố thăm thú, bao nhiêu hộ gia đình đua nhau tự mở quán riêng." Lăng Quốc Đống vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, mặc dù thái độ của ba cương quyết cũng không phá hủy tâm tình của anh ta.
"Anh..."
Ông Lăng đang định mắng anh ta chợt nhớ tới nó không còn là thằng con thứ vẫn bảo sao nghe vậy như mười mấy năm trước nữa, thoáng đảo mắt qua hướng con dâu.
"Kim Chi, con đưa bọn nhỏ vào trong phòng nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa, nếu nhà chưa thu dọn kịp thì cứ tạm thời ở dồn lại một đêm nay, em út con tối nay sang tạm phòng ba mẹ ngủ."
Một nhà Lăng Quốc Phú cũng ở lại, nhà sẽ không còn phòng trống cho nhà họ nữa, Lăng Mỹ Lệ chưa lấy chồng vẫn còn phòng riêng của mình ở nhà, lúc này chỉ đành để cô ta ở tạm với hai ông bà Lăng qua đêm nay.
"Không cần đâu ba, phòng đầy đủ hết cả rồi không thiếu gì nữa đâu." Vạn Kim Chi lắc đầu từ chối, cô ấy không đi đâu, nếu cô ấy đi rồi chồng bị bắt nạt thì làm sao bây giờ.
Thấy con dâu dầu muối không nghe, Lăng Hữu Điền nhất thời phẫn nộ.
Ông ta bực lắm, nói thế nào ông ta cũng là chủ quản nhà họ Lăng, ai đời có nhà ai chủ gia đình còn phải e sợ con dâu cơ chứ, con nhỏ Vạn Kim Chi này thật ương ngạnh, dám ương ngạnh đến độ đánh cả ba chồng hay sao.
Nóng giận mất khôn, ông Lăng không thể để mình rơi vào thế yếu được.
“Anh đủ lông đủ cánh rồi, không nghe lời ông già này nữa, tôi nói cho anh biết, thành thật về đóng ngay cái quán rách kia của nhà anh lại, nếu không thì đừng nhận người ba này nữa, tránh cho đến khi xảy ra chuyện không may liên lụy đến cả nhà."
Thời này mọi người vẫn rất đặt nặng vấn đề thành phần xã hội, ông Lăng lại càng để ý hơn, nửa đời trước ông ta chỉ xoàng xĩnh, chỉ có duy nhất cái danh thân phận tam đại bân nông cho ông ta nhiều vinh quang, ông ta không muốn mọi thứ bị hủy trên tay thằng con trai mà mình không coi trọng.
Những lời vừa rồi của thằng con thứ ba càng khuấy động thần kinh mẫn cảm của ông ta, mấy năm nay chính sách thay đổi xoành xoạch đích thân bọn họ đều đã được trải nghiệm, kế hoạch lúc thì nhảy vọt lúc thì cứng rắn, nhà ăn công xã đang làm ăn phát đạt, đùng cái giải tán, Lăng Hữu Điền chẳng được hưởng phúc bao nhiêu mà khổ thì cũng nếm không ít.
Ông ta không muốn chuyện sẽ như thằng ba nói, nhưng nhỡ đâu chính sách thay đổi, đến khi già ông ta còn phải gánh trên lưng cái mác tư bản chủ nghĩa, bị phê phán như những người đó vào mấy năm trước ấy, phải ở trong chuồng bò, quét dọn nhà xí công cộng.
Ông Lăng rất sợ, sợ người chưa từng chứng kiến tình cảnh những năm đó sẽ không thấu.
"Thằng hai à, con đang có tiền đồ rộng mở trước mắt, là sinh viên, ngoan ngoãn rèn luyện hết mấy năm đèn sách, công việc được phân công trong tương lai thể nào cũng xán lạn hơn cả em trai con đó, nghe lời ba đi con, đừng mù quáng mà đi kinh doanh gì gì đó, vạn nhất có bất trắc gì con sẽ phải hối hận." Lăng Hữu Điền không thể nói là thương yêu đứa con trai này, nhưng dẫu sao vẫn là con ruột của mình, ông ta cũng không muốn cuộc sống của nó bị phá hủy. Đề nghị của ông ta dựa vào lập trường giai cấp của bản thân, nhưng vô tình bộc lộ ra kiến thức hạn hẹp.
"Ba, trợ cấp sinh viên của con chỉ có ngần đó, thuê phòng cần tiền, cho bọn trẻ đi học cũng cần có tiên, sinh hoạt ăn uống càng cần có tiền, kinh doanh hộ gia đình đâu có đáng sợ như ba nghĩ đâu."
Lăng Quốc Đống nhẫn nại giải thích đến cùng, nhưng Lăng Hữu Điền vẫn nghe không lọt tai.
"Vậy thì không thuê nhà nữa, bảo vợ con về quê lại đi, mình nó làm việc gấp mấy lần người khác, kiếm lương thực tính công điểm, còn mấy đứa nhỏ ấy à, để mình Tráng Nhi đi học là được rồi, đàn bà con gái nhận được mặt chữ là được, đọc nhiều sách quá cũng không dễ gả đi."
Ông Lăng nói gọn gàng dứt khoát, ngữ khí cứng rắn làm cho sắc mặt Vạn Kim Chỉ thay đổi.
"Kiêu Kiều với Điềm Điềm cũng là con của chúng con, Tráng Tráng đi học, hai đứa nó cũng phải được đi học, chỉ cần chúng nó học được, đừng nói là tiểu học, trung học, đại học con vẫn sẽ tạo điều kiện cho con nó đi học."
Lăng Quốc Đống từ chối không chút nghĩ ngợi, anh ta nhìn qua mẹ và em trai ở bên: "Lúc trước không phải mẹ cũng một lòng muốn cho cô út đi học hay sao, còn chú ba nữa, chú hiện giờ chỉ có hai cô con gái, chẳng lẽ chú và em dâu cũng thấy lời ba nói là hợp lý hả, con gái thì không cần học hành?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận